Nhân Đạo Đại Thánh! (Bản Dịch)

Chương 216 - Chương 216: Ngươi Đang Nhục Nhã Ta Hay Là Muốn Đánh Một Trận?

Chương 216: Ngươi Đang Nhục Nhã Ta Hay Là Muốn Đánh Một Trận? Chương 216: Ngươi Đang Nhục Nhã Ta Hay Là Muốn Đánh Một Trận?

Hai người nói chuyện phiếm một hồi, chúng đệ tử Thanh Vũ Sơn đã bắt đầu tập kết. Long Tuyền Hội kết thúc, bọn họ cũng phải quay về tông.

Trong đại điện, Hàn Già Nguyệt có chút không cam tâm nhìn qua Thang Vũ: "Tám trăm khối linh thạch, ba trăm điểm công huân, ta đưa riêng cho ngươi, không liên quan đến tông môn!"

Tần Vạn Lý ở một bên lộ ra tư thế cúi đầu nhìn chân, coi như không nghe được bất cứ lời nào.

Sắc mặt Thang Vũ giận dữ: "Ngươi đang nhục nhã ta hay là muốn đánh một trận?" Gã giương ánh mắt sắc bén trừng mắt nhìn Hàn Già Nguyệt một cái: "Còn dám nói nhảm, đừng trách ta không nể mặt ngươi!"

Nói xong, gã nhanh chân rời khỏi đại điện, hoàn toàn không cho Hàn Già Nguyệt có cơ hội tiếp tục nói chuyện, đợi đến khi ra trước cửa điện lại ném ra ngoài một vật, một chân đạp lên, phóng tới tận trời, phút chốc đã lao đi nơi xa.

Hàn Già Nguyệt nhìn theo phương hướng gã rời đi, nghiến răng nghiến lợi nói: "Khốn nạn!"

Đương nhiên nàng sẽ không vô duyên vô cớ cho Thang Vũ nhiều chỗ tốt như vậy, tám trăm linh thạch, ba trăm công huân chỉ là tiền bán mạng, mà bán là mạng của Lục Diệp!

Đáng tiếc đã bị Thang Vũ cự tuyệt, Long Tuyền Hội không chỉ có một lần này, đương nhiên Thang Vũ sẽ không làm ra chuyện thỏ khôn chết chó săn hầm kia, nếu gã thật sự làm như vậy, về sau làm sao còn có thể chiêu mộ tán tu bán mạng cho tông môn nhà mình nữa?

Từ ngọn núi trung tâm tiến về trụ sở của Thanh Vũ Sơn cần đi mất hai ngày, đường không xa, nhưng cũng không gần. Đội ngũ trùng trùng điệp điệp một đường tiến thẳng về phía trước. Bọn họ đi được nửa đường, bỗng Tạ Kim nhận được tin tức, gã kiểm tra một chút, rồi ngẩng đầu nhìn Lục Diệp: "Nhất Diệp sư đệ, ngươi đợi ở đây một lát, Thang Vũ sư huynh lập tức tới ngay."

Lục Diệp khẽ gật đầu.

Đám người kia cũng biết lúc chia tay đã đến. Kiều Xảo Nhi cưỡi con lợn rừng khổng lồ của mình tiến lên hai bước, cười mỉm nhìn Lục Diệp: "Nhất Diệp sư đệ, cần phải nhớ tỷ tỷ đó, nhớ tỷ tỷ thì phải tới thăm tỷ tỷ một chút nha."

Lục Diệp còn chưa lên tiếng, Hổ Phách dưới hông đã gầm nhẹ một tiếng với nàng, gương mặt Kiều Xảo Nhi lập tức đen lại, lướt nhanh đi, không dám trêu chọc nữa.

Tống Hạt ngồi xếp bằng trên con bọ cạp của mình, từ bên cạnh đi qua, ôm quyền với Lục Diệp: "Bảo trọng!"

Lục Diệp đáp lễ lại: "Bảo trọng!"

Tạ Kim và Đào Thiên Cương cũng lần lượt qua từ biệt hắn.

Rất nhanh, đội ngũ Thanh Vũ Sơn đã vượt qua đỉnh núi, rời đi không thấy bóng dáng.

Lục Diệp cưỡi Hổ Phách ở nguyên chỗ chờ giây lát, phía đường chân trời đã có một luồng hào quang lướt thẳng đến, linh lực dao động cường đại cực kỳ dễ thấy.

Luồng sáng kia lướt đến phụ cận, lộ ra hình dạng, rõ ràng là một chiếc thuyền con.

Thang Vũ đã chắp hai tay sau lưng, đứng ở phía trước thuyền con kia, nhìn qua cực kì tiêu sái, thấy Lục Diệp có chút nhướng mày nói: "Đi lên!"

Lục Diệp nói tiếng cám ơn, mang theo Hổ Phách lên chiếc thuyền con nọ.

"Lên!" Thang Vũ đưa tay bấm niệm pháp quyết, linh lực quanh thân phun trào, thuyền con bay lên không trung.

Đây là lần đầu Hổ Phách được trải nghiệm loại tình huống này, nó lập tức gầm lên một tiếng, cúi thấp người, sợ bản thân sẽ rơi xuống.

Lục Diệp trấn an một chút, mới khiến nó yên ổn xuống.

"Sư đệ muốn đi đâu?" Thang Vũ mở miệng hỏi.

Lục Diệp rất muốn hỏi ngươi có thể đưa ta đến đâu? Nếu như có thể, đương nhiên hắn muốn xin Thang Vũ đưa bản thân đến phụ cận Bích Huyết tông, như thế hắn cũng không cần phong trần mệt mỏi đi đường rồi.

Nhưng hiển nhiên đây là chuyện không thể, hành trình tới Bích Huyết tông lần này còn một đoạn đường rất dài phải đi, Thang Vũ đưa hắn một đoạn đường chỉ là hành động xuất phát từ đạo nghĩa, tránh cho hắn bị Hàn Già Nguyệt để mắt tới.

Đối phương đã có lòng tốt như vậy, hiển nhiên Lục Diệp cũng phải thức thời một chút.

"Sư huynh chờ một lát." Lục Diệp nói xong, lập tức lấy ra Thập Phân đồ thăm dò.

Thang Vũ thấy một màn này, khẽ mỉm cười nói: "Lộ trình trong vòng hai ngày, ta đều có thể đưa sư đệ đi qua. Hai ngày sau ta có ước định với người khác, phải đến gặp mặt." Gã cũng sợ Lục Diệp chỉ cho mình một vị trí rất xa, cho nên đã sớm nói rõ.

Lục Diệp dứt khoát đưa Thập Phân đồ qua: "Đi về hướng Tây, sư huynh có thể tới được chỗ nào thì tới chỗ đó."

Thang Vũ bật cười, tiếp nhận Thập Phân đồ kiểm tra một chút, mới mở miệng nói: "Vậy chọn Dịch An thành đi, ý sư đệ như thế nào?"

Nói xong, gã trả lại Thập Phân đồ cho Lục Diệp. Hắn tìm ra phương vị Dịch An thành kia, rồi gật đầu đáp: "Cứ làm theo lời sư huynh nói. Đa tạ sư huynh."

"Việc nhỏ thôi mà." Thang Vũ khoát tay, trong lòng không khỏi thổn thức một tiếng, quả nhiên là lai lịch bất phàm, Thập Phân đồ có giá trị mấy trăm khối linh thạch mà trên người gia hỏa này cũng có một phần. Nhớ đến năm đó khi gã ra ngoài xông xáo, đừng nói tới Thập Phân đồ, kể cả Tam Phân đồ cũng không mua nổi, thế nhưng thực lực tu vi đến trình độ của gã, ngược lại sẽ không đỏ mắt một phần Thập Phân đồ, chỉ hơi hơi xúc động mà thôi.

Luận giá trị, một chiếc thuyền con của Thang Vũ còn quý giá hơn Thập Phân đồ nhiều.

Phải biết rằng, tu sĩ tại cấp độ Linh Khê cảnh, còn chưa thể tự mình ngự không được, chỉ có thực lực đến Vân Hà cảnh mới có bản lĩnh này.

Thế nhưng thực lực tu vi đến trình độ nhất định lại có thể mượn nhờ linh khí phi hành, mặc dù tiêu hao không nhỏ, nhưng đi đường cũng trở nên thuận tiện hơn một chút.

Lục Diệp không biết cụ thể phải đạt tới tu vi như thế nào mới có thể ngự khí phi hành, nhưng thật hiển nhiên tu sĩ thất tầng là không được. Bởi vì lúc trước khi Đổng Thúc Dạ kia truy sát hắn, gã không thể ngự khí, chỉ một đường trượt theo đuổi giết, tốc độ kém xa phi hành.

Vốn dĩ hai người không quen thuộc, lại thêm tính cách đôi bên không quá hướng ngoại, cho nên đoạn đường này tương đối trầm mặc.

Cách mỗi hai hoặc ba canh giờ, Thang Vũ đều sẽ đáp xuống, sau đó tu hành bổ sung linh lực đã tiêu hao.

Đương nhiên Lục Diệp sẽ không cho rằng linh lực toàn thân của đối phương đã tiêu hao hết, cách làm này của Thang Vũ là đang bảo trì chiến lực của bản thân, bởi vì hành tẩu trên Linh Khê chiến trường, ai cũng không biết nguy hiểm sẽ đến lúc nào, và bảo trì linh lực bản thân luôn tràn đầy sẽ giúp ứng đối dễ dàng hơn với một chút tình huống đột phát.
Bình Luận (0)
Comment