Chương 217: Ở Linh Khê Chiến Trường Lại Có Phàm Nhân?
Chương 217: Ở Linh Khê Chiến Trường Lại Có Phàm Nhân?
Có người ở bên cạnh, Lục Diệp không muốn nuốt quá nhiều linh đan tu hành, mượn nhờ linh thạch tu hành lại vô dụng, hắn chỉ có thể tạo dựng Tụ Linh linh văn ở bên trong linh khiếu, sau đó khoanh chân ngồi ở kia, giả vờ giả vịt tu hành.
Hai ngày sau, độn quang rơi xuống phía trước một tòa thành trì, đã đến Dịch An thành.
Lục Diệp mang theo Hổ Phách nhảy khỏi thuyền con, quay người làm lễ: "Đa tạ sư huynh một đường hộ tống."
Thang Vũ cười cười: "Việc nhỏ, vậy chúng ta từ biệt tại đây, sau này còn gặp lại!"
"Sau này còn gặp lại!"
Lục Diệp nhìn qua độn quang kia đang nhanh chóng rời đi, trên mặt đầy vẻ hâm mộ, lúc nào hắn cũng có thể tiêu sái như vậy thì tốt quá. Thế nhưng đường phải đi ra từng bước, cơm phải ăn từng miếng. So sánh với tu sĩ khác, tốc độ tu hành của hắn đã rất nhanh.
Từ khi hắn tiến vào Linh Khê chiến trường đến nay, mới gần năm tháng, vậy mà hắn đã mở được năm mươi bốn khiếu rồi. Đây là chuyện gần như không có khả năng xảy ra với những tu sĩ ở giai đoạn trước.
Đến đây, Lục Diệp xoay người, nhìn qua tòa thành trì phía trước, sau đó leo lên lưng hổ. Sắc trời đã tối, hắn chưa quen với cuộc sống ở nơi đây, cho nên cần vào thành nghỉ ngơi hồi phục một đêm sẽ tốt hơn.
Thêm nữa, hắn cũng cần mua sắm một chút tiếp tế rồi.
So sánh với những phường thị mà Lục Diệp từng đi trước đó, Dịch An thành là thành lớn danh phù kỳ thực (danh xứng với thực).
Lục Diệp cũng không biết rốt cuộc là ai xây dựng nên loại thành lớn này, nhưng thật rõ ràng là trong thành náo nhiệt hơn xa phường thị!
Tường thành cao hai mươi trượng nguy nga hùng tráng, chỉ riêng một cửa thành đã cao tới mấy trượng. Trên Thập Phân đồ cho thấy, Dịch An Thành có mười hai cửa thành, và Lục Diệp vào thành từ cửa Đông Nam.
Đập vào mắt là con đường rộng rãi có thể cho mấy chiếc xe ngựa song song chạy thẳng về phía trước, mênh mông vô tận, hai bên đường là từng gian cửa hàng san sát, bán đủ loại hàng hóa.
Người đến người đi, chen vai sát cánh.
Dù hiện giờ là ban đêm, nhưng trong thành vẫn tỏa sáng ánh đèn rực rỡ, cảnh tượng phồn hoa khó tả.
Lục Diệp đi dọc đường xem xét, quả thực đã mở rộng được không ít tầm mắt. Thế nhưng hắn lại phát hiện ra một chuyện kỳ lạ, đó chính là dường như trong thành này có rất nhiều phàm nhân...
Ngay từ đầu hắn còn cho rằng những người đó đều tu hành Liễm Tức Thuật hoặc đeo linh khí che lấp linh quang gì đó, nhưng sau khi hắn cẩn thận suy nghĩ lại mới thấy chuyện này không có khả năng. Bởi vì số lượng người ở đây rất nhiều. Cho đến khi một tên gia hỏa say khướt bỗng nhiên ngã nhào trên mặt đất, Lục Diệp mới phản ứng lại, những người này hoàn toàn không phải tu sĩ, bọn họ vốn là phàm nhân.
Ở Linh Khê chiến trường lại có phàm nhân?
Đương nhiên ở Linh Khê chiến trường có phàm nhân, sau khi những người có tông môn vào Linh Khê chiến trường, bọn họ có thể thông qua Thiên Cơ trụ tại trụ sở tông môn mình để quay về Cửu Châu bất cứ lúc nào, nhưng tán tu lại khác. Dù những người này cũng có thể làm như vậy, nhưng muốn tiến vào lại cần phải nhìn sắc mặt người khác.
Cho nên sau khi rất nhiều tán tu tiến vào Linh Khê chiến trường, bọn họ sẽ không trở về Cửu Châu nữa.
Bọn họ sẽ ở chỗ này thành thân sinh con, sinh sôi nảy nở hậu duệ. Hậu duệ của tu sĩ cũng không nhất định có thể trở thành tu sĩ. Và trải qua năm này tháng nọ, Linh Khê chiến trường đã có rất nhiều phàm nhân.
Trái ngược với tu sĩ, phàm nhân trong Linh Khê chiến trường lại có cuộc sống dễ dàng hơn một chút, bởi vì hoàn cảnh nơi này rất tốt, cho nên có khá nhiều tông môn đều thích lựa chọn người phù hợp ở trong Linh Khê chiến trường, để thu nhận làm môn đồ.
Thế nhưng trong Linh Khê chiến trường lại không an toàn, có nhiều mãnh thú, tu sĩ cũng thường xuyên phát sinh tranh đấu, cho nên gần như ở nơi hoang dã không thể nhìn thấy tung tích phàm nhân, thông thường chỉ có trong thành trì đạt đến quy mô nhất định mới có không gian cho phàm nhân sinh tồn. Như những phường thị Lục Diệp đi qua lúc trước sẽ không có phàm nhân lui tới.
Trong thành còn có một dòng sông nhỏ chảy qua. Dưới bóng đêm, có mấy chiếc thuyền nhỏ trôi nổi giữa dòng, trên thuyền là nam nữ trẻ tuổi đang vui vẻ chèo thuyền.
Lục Diệp đi dạo một canh giờ trong thành, mua sắm những đồ tiếp tế cần thiết.
Thứ hắn mua nhiều nhất là thực phẩm và y phục.
Thức ăn, là thứ đương nhiên không cần phải nói. Hắn và Hổ Phách chính là hai tên ăn hàng, ăn tới lở trời đất, một bữa cơm không được bỏ vào bụng hai ba mươi cân thịt sẽ không no. Lần này hắn không mua quá nhiều thức ăn, bởi vì trong túi trữ vật còn chứa rất nhiều thịt yêu thú, đều là những con yêu thú lúc trước tham dự Long Tuyền Hội bị Hổ Phách cắn chết.
Thịt yêu thú bổ dưỡng hơn thịt thú bình thường nhiều. Nó cũng là thứ Lục Diệp và Hổ Phách thích ăn nhất, nhất là thịt yêu xà, hương vị cực tốt... Đáng tiếc từ sau khi được ăn mấy bữa tại Thanh Vân sơn, đến nay bọn họ đã không còn phúc phần kia nữa.
Còn y phục... gần như sau mỗi lần chiến đấu, hắn đều phải thay một bộ, hoặc là bị máu địch nhân bắn tung tóe, hoặc là máu của mình, không được sạch sẽ.
Lục Diệp tìm người hỏi đường, cưỡi Hổ Phách đi thẳng tới Thiên Cơ Thương Minh đặt tại nơi này.
Mặc dù trong thành cũng có khách sạn, nhưng Lục Diệp vẫn có thói quen ở lại Thiên Cơ Thương Minh, ít nhất cũng có chút bảo đảm hơn về phương diện an toàn.
Lại nói, chi phí một đêm một khối linh thạch cũng không đắt, lấy tài sản hiện tại của hắn hoàn toàn có thể gánh vác được.
Dưới ánh đèn chập chờn, tiếng kêu sợ hãi của nữ tử truyền ra. Một nữ tử đưa tay che phía sau mông, trong hốc mắt có nước mắt đảo quanh. Lúc nãy nàng đi dạo chợ đêm đã bị một thiếu niên áo gấm chiếm tiện nghi.
Vừa nhìn đã biết thiếu niên mặc cẩm y kia có xuất thân bất phàm, trên người mặc y phục hoa lệ, bội ngọc xuyên kim, trên mặt lộ ra nụ cười hèn mọn, giơ tay ngửi ngửi dưới chóp mũi: "Thơm quá!"
Trượng phu của nữ tử cùng đi bên cạnh, hỏi rõ ngọn nguồn, tiến lên muốn tìm thiếu niên này lý luận, lại bị ác nô bên người thiếu niên ấy đánh ngã xuống đất, kêu thảm thiết không thôi.