Nhân Đạo Đại Thánh! (Bản Dịch)

Chương 218 - Chương 218: Rút Cuộc Là Ta Tạo Nghiệt Gì Đây???

Chương 218: Rút Cuộc Là Ta Tạo Nghiệt Gì Đây??? Chương 218: Rút Cuộc Là Ta Tạo Nghiệt Gì Đây???

Một bên có tu sĩ nhìn không vừa mắt, muốn xuất thủ giáo huấn tên thiếu niên ăn chơi trác táng này, nhưng vừa đứng ra, đã phát hiện trước người thiếu niên kia xuất hiện thêm một người.

Nhắm mắt nhìn lại, chỉ thấy linh quang trên người này nồng đậm, rõ ràng là tu sĩ lục tầng.

Phải biết rằng, tại vòng ngoài cùng của chiến trường, Linh Khê lục tầng là tồn tại cực kỳ hiếm thấy, cho nên người nọ có thể làm hộ vệ xuất hiện bên cạnh tên thiếu niên ăn chơi trác táng này, hiển nhiên lai lịch của đối phương bất phàm.

Người này vốn chỉ ôm lòng bất bình, nên muốn ra tay, nhưng giờ phút này nào còn lá gan nữa? Bản thân gã chỉ là Linh Khê tam tầng mà thôi.

"Còn ra thể thống gì nữa?" Gã phẫn nộ bỏ lại một câu, rồi xoay người bỏ đi, coi như mắt không thấy tâm không phiền.

Nói nữa, trên đời này luôn có rất nhiều chuyện bất bình, làm sao mà gã quản được?

"Được rồi được rồi, đừng đánh chết." Tên thiếu gia trác táng lên tiếng, lúc này mấy ác nô mới tản ra, có người quen biết cảnh tượng này đã sớm không còn ngạc nhiên nữa, chỉ biết lắc đầu thở dài.

Nữ tử bị sàm sỡ, nhào tới trên người trượng phu không ngừng khóc lóc, tên thiếu gia ăn chơi trác táng kia thở dài một hơi, xoay người vỗ vỗ ngực tu sĩ lục tầng kia: "Chẳng thú vị chút nào lão Đổng ạ."

Lão Đổng...

Khóe mắt tu sĩ lục tầng này nhảy dựng lên, gã ngẩng đầu nhìn trăng tròn trên bầu trời… Rút cuộc là ta tạo nghiệt gì đây???

Gã phản bội tông môn, ba khiếu bị phá, ngày sau tiền đồ vô vọng. Vì thoát khỏi bên phía tông môn truy cứu trách nhiệm, cho nên ngày đêm gấp rút chạy trốn đến nơi này, nhờ một người quen biết trước kia gia nhập vào một gia tộc cửu phẩm.

Vốn tưởng rằng với tu vi lục tầng của mình, dù không đạt được trọng dụng quá lớn, tốt xấu gì cũng có thể có thân phận đàng hoàng, dù sao tu sĩ lục tầng cũng không xuất hiện nhiều ở vòng ngoài, người như gã hoàn toàn có thể tọa trấn trụ sở, trở thành phó trấn thủ sứ một phương.

Mà lúc trước gã cũng từng là trấn thủ sứ.

Lúc ban đầu, gia tộc mà gã gia nhập kia tiếp đãi gã cực kỳ nhiệt tình, nhưng chờ sau khi gã thực sự gia nhập, bọn họ lại cho gã một nhiệm vụ là đi theo bảo hộ thiếu gia nhà mình!

Loại công việc này có thể dùng hai chữ để khái quái, đó chính là hộ vệ!

Gã đường đường là tu sĩ lục tầng, lại phải làm hộ vệ cho một phàm phu tục tử? Khi nghe được tin tức này, cả người gã như muốn nứt ra.

Nhưng gã lại an ủi chính mình đây chỉ là một khảo nghiệm, dù sao gã cũng có vết tích trước kia là phản bội tông môn, lúc này được người tiếp nhận đã không tệ rồi.

Tên thiếu gia mà gã phải hộ vệ lại giống hệt tất cả các dạng người ăn chơi trác táng khác trên đời, cả ngày đều mang theo mấy tên ác nô hoành hành bá đạo trong thành, chọc cho người ta oán hận không thôi, ngoại trừ chuyện tốt thì chuyện gì đối phương cũng làm, lúc trước còn bị người đánh cho, thiếu chút nữa đã mất mạng.

Lại nói, mặc dù thiếu gia là phàm nhân, không được gia chủ sủng ái, nhưng vị mẫu thân kiều diễm của đối phương lại là thịt trong lòng gia chủ, mà làm mẫu thân thì có người nào không yêu thương nhi tử nhà mình? Vì vậy dưới một phen giật dây của tiện tỳ kia, kẻ mới gia nhập như gã đã được giao việc làm hộ vệ cho thiếu gia.

Qua mấy ngày tiếp xúc, gã phát hiện tính cách của thiếu niên này cũng không quá mức ác liệt, giống như vừa rồi, đối phương không muốn làm ra chuyện gì quá đáng với tiểu nương tử nhà người ta, chẳng qua chỉ tiện tay một cái...

Nói nữa, chính là trong một ngày mà tên thiếu gia này không sờ đủ tám người mười người, gã sẽ không chịu ngồi yên. Rất nhiều người trong thành đều biết gã. Đại đa số những tiểu nương tử chịu thiệt cũng không dám lên tiếng, mà có nói cũng không giải quyết được gì.

Chẳng qua tốt xấu gì lúc thiếu gia này làm việc, cũng có chút chừng mực, chưa bao giờ đi trêu chọc tu sĩ, người gã bắt nạt đều là phàm phu tục tử, cũng không biết một tên phàm nhân như gã sao có thể luyện ra ánh mắt phân biệt tu sĩ với phàm nhân?

Chỉ có thể nói mỗi người đều có thiên phú của riêng mình.

Gã cũng không dễ dàng nháo ra án mạng gì đó. Giống như vừa rồi, chỉ kêu mấy ác nô đánh người ta một trận thôi. Đây có thể là nguyên nhân lớn nhất khiến gã có thể sống được đến bây giờ, đương nhiên còn một nguyên nhân khác chính là gia tộc của gã đủ mạnh.

"Lão Đổng đi thôi!" Thiếu gia chào hỏi một tiếng rồi dẫn theo mấy tên ác nô thản nhiên rời đi.

Lão Đổng mặt đen đuổi theo, trong lòng cảm thấy nhân sinh là một màu u ám.

Tại cửa Đông Nam, có một chiếc xe ngựa dừng lại, một thanh niên mang theo hai người vào thành, trong thành đầy sắc màu rực rỡ làm cho hai người chưa từng thấy qua cảnh tượng lập tức nhìn đến hoa cả mắt.

Thanh niên cầm đầu có tu vi ngũ tầng, hai người khác chỉ có tu vi nhị tầng thôi, phân biệt là một nam một nữ.

"Trong thành nhiều người, không nên chạy loạn, đi lạc sẽ không tìm thấy đâu." Thanh niên kia dặn dò.

Nữ tử trong hai tu sĩ có cảnh giới nhị tầng, ngoan ngoãn đáp một tiếng trong khi nam tử cùng đi theo sư huynh bên cạnh nàng, lại cười nói: "Sư muội đừng nghe sư huynh hù dọa, có ấn ký chiến trường đây, dù chúng ta đi lạc cũng có thể liên lạc với sư huynh mà."

"Đúng vậy." Nữ tử bừng tỉnh phản ứng lại, sau đó quay đầu nhìn sư huynh, trong đôi mắt đẹp là một mảnh chờ đợi.

Khiến vị sư huynh nọ cũng có chút đau đầu, thở dài nói: "Được rồi, tự mình đi dạo đi, nhớ đi Thiên Cơ Thương Minh tìm ta, hôm nay chúng ta ở tại chỗ này, ngày mai sẽ khởi hành!"

"Đã biết rồi sư huynh!" Nữ tử kia vui mừng hân hoan, đã cùng vị sư huynh nhị tầng nọ nhanh như chớp vọt vào trong đám người rồi biến mất.

Thanh niên kia bất đắc dĩ thở dài, sau đó cất bước đi về phía Thiên Cơ Thương Minh.

......

Lục Diệp đang khoanh chân ngồi tại phòng khách tầng ba của Thương Minh. Hắn đã gia trì Tụ Linh trong năm mươi bốn linh khiếu, linh khí bốn phía thiên địa không ngừng tràn vào.

Hắn không vội vàng tu hành, bởi vì có một thứ hắn vẫn chưa kịp kiểm tra.

Lục Diệp đưa tay thò vào trong túi trữ vật, lấy ra một vật phẳng từ trong đó. Đây chính là thứ được phun ra từ giữa Long tuyền.
Bình Luận (0)
Comment