Chương 220: Còn Có Chuyện Trùng Hợp Như Vậy?
Chương 220: Còn Có Chuyện Trùng Hợp Như Vậy?
Lần tăng lên này rất khủng bố. Hắn không biết người khác tăng lên như thế nào, nhưng chắc hẳn sẽ không nhiều bắng hắn, bởi vì ở Long tuyền bên kia, hắn đã hấp thu quá nhiều sương mù màu đỏ nhạt, dẫn đến cuối cùng, sương mù của một không gian nhỏ đã không còn sót lại chút gì.
Hắn lại nhớ tới Hoa Từ, nếu nữ nhân này lại nhìn thấy hắn lần nữa, chỉ sợ nàng sẽ hoài nghi có phải hắn đã đi theo con đường tu luyện thể chất hay không?
Lục Diệp cảm thấy, thậm chí thể phách và khí huyết hiện tại của hắn còn mạnh hơn tên thể tu ngũ tầng của Thái La Tông mà hắn đụng phải lúc trước một đoạn.
Cả đêm, Lục Diệp không tu hành nữa, một mực luyện đao, mượn phương thức này làm quen với thân thể bỗng nhiên trở nên mạnh mẽ của mình.
Lúc bình minh tiến đến, Hổ Phách từ từ tỉnh lại, Y Y kiểm tra một phen, phát hiện nó không có gì dị thường, ngược lại lực lượng khí huyết còn tăng lên một mảng lớn, ngay cả bộ lông trắng như tuyết kia cũng trở nên sáng bóng hơn.
......
Phía đối diện Thương Minh là một nhà Túy Xuân Lâu, hành nghề buôn hương bán phấn, thế nhưng nữ tử ở nơi này chẳng những có phàm nhân, còn có một phần tán tu có chút tu vi trong người, cho nên việc làm ăn cực kỳ thịnh vượng.
Giày vò suốt một đêm, thiếu gia hoàn khố kia đã kiệt sức, giữ nguyên lớp y phục xộc xệch đẩy cửa ra ngoài.
Lão Đổng đang đứng chắp tay ngoài cửa, giống như một cái cọc gỗ, nhắm mắt dưỡng thần.
Về chuyện hộ vệ này, gã vẫn làm cực kỳ tốt, nếu không phải đêm qua thiếu gia nổi giận, chỉ sợ gã phải đứng ở đầu giường cả đêm, đúng nghĩa với bảo hộ bên người.
"Đi thôi lão Đổng!" Tên thiếu gia nói một tiếng, hồi tưởng đủ loại tư vị đêm qua, cảm thấy mỹ mãn.
Đối với phàm phu tục tử bình thường, tu sĩ đều là cao cao tại thượng, nhưng gã đâu phải là phàm phu tục tử bình thường? Gã không đi chà đạp những nữ tử phàm nhân kia, là bởi vì gã có chỗ tốt hơn, so với những nữ tử thế gian kia, không thể nghi ngờ rằng nữ tu có tu vi trong người càng phù hợp với khẩu vị của gã hơn. Điều này làm cho gã tự nhiên sinh ra một loại cảm giác ưu việt bên trong vui đùa.
Tu sĩ thì thế nào? Nện một nắm lớn linh thạch ra ngoài, còn không phải cũng để mặc cho bổn thiếu gia xoa dẹp vò tròn hay sao?
Tên thiếu gia ăn chơi đi ở phía trước, lão Đổng hộ vệ ở phía sau, được Bảo Nhi nhiệt tình vui vẻ đưa tiễn.
Cũng không biết mấy tên ác nô đã bị đẩy tới nơi nào rồi.
......
Hai bóng người vội vàng chạy tới bên Thương Minh, nam tử cầm đầu vẻ mặt buồn bã, cũng không biết đã làm sai chuyện gì.
Thiếu nữ đi theo phía sau cũng mang sắc mặt khó coi.
Hai tiểu tu sĩ chưa từng thấy qua trò đời, lần đầu tiên lạc vào thành trì phồn hoa như vậy, chỉ cảm thấy cái gì cũng mới mẻ, đi dạo quên mất thời gian, cho đến khi sư huynh truyền tin tới mới nhớ đến chính sự, vội vàng chạy tới Thiên Cơ Thương Minh, chuẩn bị cùng sư huynh hội hợp.
Nhớ tới chỉ chút nữa thôi. bọn họ sẽ phải hứng trọn một đống lời răn dạy của sư huynh, tâm tình hai tiểu tu sĩ đều lo âu thấp thỏm.
"Đến rồi." Đi tới cửa Thiên Cơ Thương Minh, hai người đều thở dốc, nhưng ai cũng không dám dừng lại, vội vàng xông vào bên trong.
Bỗng nhiên một cái đầu hổ thật lớn xuất hiện, khiến cho nữ tử kia sợ tới mức kinh hãi kêu lên một tiếng, còn thiếu niên theo bản năng tiến lên bảo vệ nàng.
Cũng may con hổ lớn kia chỉ liếc mắt nhìn bọn họ một cái, đã cất bước rời đi.
Thiếu nữ vỗ ngực, lúc này mới ý thức được nơi này không phải dã ngoại, trong thành có rất nhiều tu sĩ mang theo thú sủng, thế nhưng thú sủng thần tuấn uy phong như vậy ngược lại rất hiếm thấy.
Thiếu niên cũng đang đánh giá con hổ trắng như tuyết kia, bỗng nhiên khẽ di một tiếng, mở to hai mắt cẩn thận nhìn, phát hiện mình không nhìn lầm, vội vàng đuổi theo vài bước, lắc mình đi tới trước người bên cạnh hổ lớn, ngăn cản đường đi, chỉ ngón tay lộ ra thần sắc trầm tư: "Ngươi là..."
Lục Diệp đưa tay ấn chuôi đao, thản nhiên nhìn thiếu niên chắn trước mặt mình, linh lực tụ tập trong hai mắt.
Linh Khê nhị tầng, một đao có thể chém mấy người!
Nhưng... sao gã có chút quen mắt?
Cách đó mấy chục trượng, tại quầy điểm tâm bên ngoài Túy Xuân Lâu, tên thiếu gia hoàn khố đang ăn một miệng lớn, bỗng nhiên lộ ra vẻ vui mừng, chỉ vào một phương hướng: "Lão Đổng lão Đổng, con hổ lớn tuyết trắng kia thật xinh đẹp, đi hỏi người nọ bao nhiêu linh thạch thì bán, chúng ta mua nó đi!"
Lão Đổng trầm mặt, nhịn xuống lửa giận trong lòng, ngẩng đầu nhìn về phía bên kia, lập tức con ngươi gã trợn tròn, gần như đã hoài nghi có phải mình vừa nhìn lầm hay không.
Sau khi Đổng Thúc Dạ cẩn thận đánh giá, mới phát hiện bản thân không hề nhìn lầm. Vậy mà tiểu tử vốn nên chết đi dưới tay hắn lại còn sống!
Tại sao hắn không chết? Lúc ấy rõ ràng là công huân của gã đã bị trừ đi, phía dưới đầm nước cũng có một thi thể và máu tươi nổi lên...
Không đúng, lúc ấy gã quá vội vàng trở về tông, không hề xuống nước kiểm tra. Nếu dưới nước lúc ấy còn có một tu sĩ tam tầng khác...
Còn có chuyện trùng hợp như vậy?
Trên đời luôn có rất nhiều chuyện trùng hợp. Ví dụ như lão Đổng đi theo thiếu gia hoàn khố ăn sáng ở chỗ này, rồi thiếu gia thấy được hổ lớn trắng như tuyết. Lại ví dụ như thiếu niên kia ngăn cản đường đi của Lục Diệp...
"Ngươi là Lục Nhất Diệp kia!" Cuối cùng thiếu niên nọ cũng nhớ ra. Mới qua mấy tháng cũng không quá lâu, hơn nữa lúc ấy danh hiệu Nhất Diệp kia thật sự khiến người ta khó có thể quên được: "Đúng, ngươi chính là Lục Nhất Diệp kia!"
Lục Diệp nhíu mày, hắn cũng nhận ra đối phương.
Đối phương là một trong những quáng nô được Hạo Thiên Minh cứu giúp cùng đợt với hắn, chẳng qua người này đến mỏ quặng khá muộn, mà Lục Diệp vẫn luôn đi một mình, không có giao tiếp gì với những người khác, cho nên lúc trước hai người chỉ gặp qua hai lần, ngay cả một câu cũng chưa từng nói qua.
Sao lại đụng phải kẻ này ở nơi đây? Tâm trạng Lục Diệp buồn bực vô cùng, trên đời này có chuyện trùng hợp như vậy sao?
"Là ta, Ngô Hoa đã bái vào Phần Nguyệt Sơn đây. Ngươi không nhận ra sao?" Ngô Hoa có vẻ rất nhiệt tình, mặc kệ lúc ấy gã và Lục Diệp có giao tình hay không, có thể gặp được một người quen biết ở chỗ này, cũng là một loại duyên phận.
"Ngươi nhận lầm người rồi."
Lục Diệp không định nói nhiều với gã, lập tức xoay người lên lưng hổ, muốn nhanh chóng rời đi.