Nhân Đạo Đại Thánh! (Bản Dịch)

Chương 221 - Chương 221: Nếu Muốn Cần Gì Phải Mua, Ta Đi Cướp Lấy Cho Ngươi Là Được!

Chương 221: Nếu Muốn Cần Gì Phải Mua, Ta Đi Cướp Lấy Cho Ngươi Là Được! Chương 221: Nếu Muốn Cần Gì Phải Mua, Ta Đi Cướp Lấy Cho Ngươi Là Được!

"Nhận sai?" Ngô Hoa cũng cảm thấy cực kỳ khó hiểu, "Không có khả năng!" Gã còn muốn đuổi theo, bỗng nhiên một thanh âm vang lên ở phía sau.

"Hai người các ngươi đang làm cái gì vậy?"

Thân thể Ngô Hoa và thiếu nữ kia đều cứng đờ, cả hai xoay người nhìn lại, chỉ nhìn thấy sư huynh nhà mình mang sắc mặt không tốt đứng ở phía sau.

"Sư huynh!" Hai người vội vàng hành lễ.

Mắt thấy sư huynh có dấu hiệu muốn nổi giận, thiếu nữ kia vội vàng nói: "Ngô sư huynh đụng phải một người quen."

Ngô Hoa sửng sốt một chút, gật đầu nói: "Đúng đúng, chính là người cưỡi con hổ lớn màu trắng kia." Gã đưa tay chỉ một cái.

Thanh niên giương mắt nhìn lại, nhìn thấy bóng dáng Lục Diệp đã nhập vào trong dòng người, thế nhưng trong lúc kinh hồng thoáng qua kia, vẫn để cho gã thấy rõ linh quang trên người Lục Diệp.

“Nhưng hắn nói đệ nhận nhầm người." Ngô Hoa có chút mê mang: "Đệ không nhận sai, hắn chính là Lục Nhất Diệp kia."

Thiếu nữ đáp lại, dời đi sự chú ý của sư huynh nhà mình: "Lục Nhất Diệp, cái tên này thật kỳ quái."

Ngô Hoa cười cười nói: "Tên thật của hắn là Lục Diệp, thế nhưng vì lúc kiểm tra thiên phú chỉ có một lá, cho nên có người đặt cho hắn biệt danh Nhất Diệp, sau đó nhanh chóng truyền ra."

“Ngươi quen hắn ở Tà Nguyệt cốc bên kia?" Thanh niên sư huynh hỏi, gã hiểu rất rõ lai lịch của sư đệ nhà mình, cho nên vừa nghe đối phương nhắc tới chuyện cũ, lập tức nhớ đến Tà Nguyệt cốc.

"Đúng." Ngô Hoa gật đầu: "Ngày đó, đệ may mắn được bái nhập sư môn, còn người này bởi vì thiên phú quá kém, suýt nữa đã không có tông môn nào thu nhận. Thế nhưng cuối cùng cũng không biết tại sao hắn lại bái nhập vào Bích Huyết tông. Chỉ mấy tháng không gặp, mà hắn đã thay đổi thật lớn!"

Vừa rồi lúc mới nhìn thấy, suýt nữa gã đã không nhận ra.

Ở trên mỏ quặng, tất cả mọi người đều là đầu tóc rối bời, y phục rách rưới, hôm nay thành tu sĩ đương nhiên sẽ khác ngày xưa, chẳng những lần đầu tiên gã cũng không nhận ra Lục Diệp, mà ngay cả Lục Diệp nhìn qua cũng không nhận ra gã.

"Ngươi nói thiên phú của hắn là một lá?" Thanh niên sư huynh nhíu mày không thôi: "Lúc ấy tu vi của hắn là gì?"

Ngô Hoa suy nghĩ một chút nói: "Dường như chỉ vừa mới khai linh khiếu."

"Vậy có lẽ ngươi đã nhận lầm rồi." Thanh niên sư huynh nói: "Tu vi hiện tại của người nọ là Linh Khê tứ tầng."

"Không phải chứ?" Ngô Hoa kinh hô, vừa rồi gã cũng không chú ý đi kiểm tra tu vi của Lục Diệp, nhưng sư huynh nói như vậy, hiển nhiên là không sai.

Thiên phú một lá quá thấp, thời gian mới mấy tháng không có khả năng trưởng thành đến trình độ tứ tầng, phải biết rằng gã cũng vừa thăng cấp nhị tầng gần đây mà thôi.

"Thực sự nhận sai?" Ngô Hoa gãi đầu.

Một bóng người chậm rãi đi qua phía sau đám người này, trong con ngươi âm trầm hiện lên lệ mang.

Bích Huyết tông, Lục Nhất Diệp?

Quá Sơn Hổ Nhất Diệp?

Tên đúng, vậy chứng tỏ đối phương không nhận nhầm người.

Nhưng mấy tháng có thể làm cho một tên gia hỏa vừa mới khai khiếu trưởng thành đến Linh Khê tứ tầng sao? Thiên phú của tên này thật sự chỉ có trình độ một lá?

Không thể phủ nhận chính là tu vi của đối phương tăng lên rất nhanh, thời điểm gã đuổi giết hắn, hắn là Linh Khê tam tầng, lúc này mới hai tháng ngắn ngủi, đã là Linh Khê tứ tầng.

Tên này tuyệt đối không chỉ có thiên phú một lá!

Thế nhưng đối với gã, Linh Khê tam tầng và tứ tầng cũng không có gì khác nhau, lần trước chỉ vì gã sơ suất mới để hắn chạy thoát, lần này tuyệt đối không thể để cho hắn chạy thoát nữa.

Bản thân gã đã rơi xuống tình cảnh bậc này, toàn bộ đều do tên Quá Sơn Hổ kia ban tặng, nếu không phải hắn giết thiếu chủ, Cửu Tinh Tông sẽ không tiếp nhận Huyền Môn tuyên chiến, cũng sẽ không xuất hiện tổn thất lớn như vậy, gã cũng sẽ không tùy tiện rời khỏi trụ sở tự mình ra tay đuổi giết, tiếp sau cũng sẽ không có chuyện trụ sở bị công phá!

Lúc ấy nếu gã tọa trấn trụ sở, Vương Ương làm sao có thể lớn mật như vậy?

Toàn bộ nguyên do đều ở trên người kẻ này, hắn chắc chắn phải chết!

Còn có Bích Huyết tông... Nếu như gã nhớ không lầm, đây vốn là một tông môn tiếng tăm lừng lẫy bên phía Binh Châu kia. Có lẽ đám người mới của Hạo Thiên Minh không biết Bích Huyết tông, nhưng xuất thân từ Vạn Ma Lĩnh, lại được nghe các trưởng bối trong môn kể về chuyện cũ từ mấy chục năm trước, đến nay thanh danh Bích Huyết tông vẫn còn lưu lại dư âm trong thế hệ trẻ của Vạn Ma Lĩnh!

"Bày ra bộ dáng sát khí đằng đằng như vậy cho ai xem?" Trước quầy điểm tâm, tên thiếu gia trừng mắt nhìn lão Đổng đang đi về: "Con hổ lớn mà ta bảo ngươi mua đâu rồi?"

Đổng Thúc Dạ quay đầu nhìn thiếu gia một cái, nhếch miệng cười: "Thiếu gia thật sự muốn con hổ lớn kia sao?"

"Đương nhiên là muốn, hắn không bán sao?" Thiếu gia gật đầu.

"Nếu muốn cần gì phải mua, ta đi cướp lấy cho ngươi là được!"

Thiếu gia sửng sốt một chút, ngay sau đó lại bật cười rạng rỡ: "Lão Đổng ơi lão Đổng, vẫn là ngươi hiểu tâm tư của thiếu gia. Không sai không sai, mua được sao tốt bằng cướp được, nhanh đi!"

Lão Đổng lắc đầu: "Ngươi đừng đi đâu hết, cứ ở chỗ này chờ ta là được."

"Vậy không được, ta làm sao có thể bỏ qua chuyện náo nhiệt như vậy? Nếu lão Đổng ngươi không dẫn ta đi, ta sẽ trở về cáo trạng với nương ta. Đừng tưởng rằng ta không biết ngươi muốn cái gì, ngươi muốn trở nên nổi bật. Nhưng nếu không có nương ta giúp ngươi nói chuyện thì không được đâu."

Lão Đổng nhìn gã thật sâu, thản nhiên nói: "Nhìn không ra, thiếu gia cũng là người thông minh."

Thiếu gia đắc ý cười: "Chỉ vì ta không có tư chất tu hành, nếu không đã sớm quấy nhiễu Tu Hành giới này thành long trời lở đất rồi. Lão Đổng, ngươi chớ xem thiếu gia như hạng ăn chơi cái gì cũng không hiểu. Nói xong rồi, nếu ngươi có thể giúp ta cướp con hổ kia, ta sẽ trở về nói vài câu tốt đẹp về ngươi ở trước mặt nương ta."

"Thiếu gia đã có ý như thế, vậy thì cùng nhau đi." Lão Đổng xoay người rời đi.

Thiếu gia nọ vội vàng đứng dậy, lưu lại một khối linh thạch đặt ở trên bàn, sau đó mang theo kích động đuổi theo. Gã còn chưa bao giờ được tham dự tranh đấu giữa tu sĩ, giờ phút này không khỏi có chút hưng phấn. Về phần an toàn, gã ngược lại không quá lo lắng, bởi vì mẫu thân đã nói với gã, thực lực của lão Đổng rất mạnh, là tồn tại mạnh mẽ có thể đi ngang ở vòng ngoài chiến trường, cho nên dặn dò gã nhất định phải làm tốt quan hệ cùng lão Đổng.
Bình Luận (0)
Comment