Chương 222: Sao Gã Lại Ở Đây?
Chương 222: Sao Gã Lại Ở Đây?
Lục Diệp cưỡi Hổ Phách ra khỏi thành, một đường đi về phía trước.
Mặc dù Thang Vũ chỉ tiễn hắn hai ngày đi đường, nhưng cũng tiết kiệm cho hắn lộ trình ít nhất là một tháng, có thể thấy được, tốc độ của đối phương nhanh tới cỡ nào, đáng tiếc Thang Vũ chỉ có thể đưa hắn đến nơi này.
Kỳ thực, được như thế Lục Diệp đã rất thỏa mãn rồi.
Tuy đường tới trụ sở Bích Huyết tông rất xa nhưng hiện giờ hắn đã là Linh Khê tứ tầng, không cần phải cẩn thận như đi trên băng mỏng, giống lúc vừa rời khỏi Thanh Vân Sơn nữa, khả năng tự bảo vệ mình đã được tăng cường hơn rất nhiều.
Có thể nói, chỉ cần không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, gần như lúc hắn đi lại ngoài chiến trường sẽ không gặp phải nguy hiểm quá lớn.
Thêm nữa, tài nguyên trong tay dồi dào, vừa tu hành vừa chạy đi, cũng tiêu dao tự tại.
Lục Diệp yên lặng tính toán một chút, chiếu theo tốc độ tu hành nào, chờ đến lúc hắn chạy về trụ sở của Bích Huyết tông, chỉ sợ trong người đã có tu vi thất tầng, bát tầng, đương nhiên điều kiện tiên quyết là có đầy đủ Linh đan cung ứng.
Lục Diệp đang thong dong tự đắc, bỗng nhiên trong lòng trở nên căng thẳng, có một loại cảm giác đang bị người nào đó nhìn chằm chằm trong bóng tối.
Trước kia hắn gặp qua loại cảm giác này một lần, chính là thời điểm bị Đổng Thúc Dạ đuổi giết. Đó là một loại cảm giác lưng như bị kim đâm.
Chẳng lẽ là người của Thái La Tông đuổi theo tới nơi này?
Tình huống đầu tiên mà Lục Diệp nghĩ tới chính là cái này. Hắn nhìn trái nhìn phải nhưng không phát hiện ra dấu hiệu khả nghi.
Đột nhiên một tiếng kêu thảm thiết, cực kỳ yếu ớt cùng với âm thanh hô to từ phía sau truyền đến.
Lục Diệp vội vàng nhìn lại, chỉ thấy từ xa xa có một bóng người đang nhanh chóng lướt về phía mình.
Lục Diệp vội vàng tụ linh lực ở hai mắt, đợi đến khi thấy rõ dung mạo thật sự của bóng người kia, hắn gần như không thể tin vào mắt mình.
Đổng Thúc Dạ?
Sao gã lại ở đây?
Lần trước Lục Diệp nhìn thấy gã ở Lưu Tô phường, hắn đã mang theo Hổ Phách nhanh chóng chạy trốn. Một là sợ bị gã phát hiện hành tung. Hai là sợ liên lụy tới đám người Hoa Từ, nhưng hắn tuyệt đối không nghĩ tới, mình sẽ đụng phải Đổng Thúc Dạ ở chỗ này, hơn nữa gã còn đang đuổi giết tới đây!
Trong lúc nhất thời, tâm trạng của Lục Diệp tệ đến mức không cách nào hình dung. Nếu sớm biết Đổng Thúc Dạ ở Dịch An thành bên này, hắn sẽ bất chấp tất cả, kiểu gì cũng không chịu vào thành.
Xem ra lúc trước khi hắn ở trong thành đã bị Đổng thúc Dạ phát hiện hành tung, cho nên vừa ra khỏi thành không bao lâu, đối phương đã đuổi tới.
Lại nói, hắn mang theo Hổ Phách, tướng mạo của nó quá nổi bật, dù là người xa lạ cũng sẽ nhìn thêm vài lần. Huống chi Đổng Thúc Dạ vốn có cừu oán với hắn, chỉ cần nhìn thấy Hổ Phách, đương nhiên có thể phát hiện ra hắn.
Thế nhưng khiến cho Lục Diệp cảm thấy kinh ngạc chính là, hình như Đổng Thúc Dạ không phải một mình đuổi giết tới, trên tay gã còn mang theo một người, tiếng kêu thảm thiết và la hét kia được truyền ra từ trong miệng người nọ.
Đáng tiếc, thời gian không cho phép Lục Diệp suy nghĩ kỹ càng, rốt cuộc đây là tình huống gì, hắn vỗ lưng hổ: "Hổ Phách chạy nhanh, Đổng Thúc Dạ lại tới đuổi giết chúng ta." Nói xong câu này, hắn đã vỗ một tấm Phong Hành linh phù lên trên người Hổ Phách.
Phong Hành linh phù mà chưởng giáo cho hắn đã được sử dụng hết trong lần bị Đổng Thúc Dạ đuổi giết trước đó. Mấy tấm này vừa được Lục Diệp một lần nữa bổ sung, một tấm linh phù giá 25 khối linh thạch, quả thực không rẻ.
Phải biết rằng, trong những loại linh phù này, thì linh phù công kích có giá rẻ nhất, tiếp theo là phòng ngự, linh phù có tính chất phụ trợ ngược lại là đắt nhất, mà Phong Hành linh phù lại thuộc về loại cực kỳ đắt.
Cũng may hiện giờ trong tay hắn đang dư dả linh thạch. Hồi sáng hắn mới mua ba tấm dự phòng từ Thương Minh bên kia.
Không nghĩ tới, nhanh như vậy, nó đã phát huy tác dụng.
Tiếng kêu thảm thiết phía sau cứ vang lên liên miên không dứt, Đổng Thúc Dạ một đường lướt theo Lục Diệp, có cảm giác lỗ tai mình đã bị ồn ào đến điếc. Gã không nhịn được quát một tiếng: "Câm miệng!"
"Dễ chịu quá thành nghiện rồi lão Đổng!" Thoạt nhìn tên thiếu gia đang bị gã xách trên tay, thật thê thảm, nhưng trên thực tế, gã lại cực kỳ hưởng thụ cái loại cảm giác kích thích chợt cao chợt thấp này, trước kia chưa từng có tu sĩ nào có thể dẫn gã chơi kiểu như vậy.
Gã càng cảm thấy lão Đổng là một diệu nhân, lập tức kề miệng vào bên tai lão Đổng hô to: "Lại tới!"
Lỗ tai Đổng Thúc Dạ ong ong rung động, gã hơi thu lại linh lực đang bảo vệ thiếu gia, cuồng phong bao trùm, ngũ quan thiếu gia nọ lập tức bị thổi đến vặn vẹo, phát ra tiếng vang quái dị.
Chỉ ba hơi thở, thiếu gia vốn đang ầm ĩ đã rũ đầu xuống, ngất đi.
Lúc này Đổng Thúc Dạ mới tiếp tục dùng linh lực bảo vệ đối phương, trong lòng âm thầm hối hận vì đã mang kẻ này ra ngoài. Tên hoàn khố đệ tử này quá mức ầm ĩ.
Nhưng hiện tại cũng không thể bỏ tên thiếu gia ấy ở lại rồi mặc kệ được. Ngoài dã ngoại có rất nhiều nguy hiểm. Nếu thật sự bỏ đối phương ở lại, chỉ cần sơ sẩy một chút thôi, kẻ này sẽ gặp phải bất trắc nào đó, tới lúc quay đầu, gã cũng không có cách nào để bàn giao với gia chủ.
Càng khiến Đổng Thúc Dạ cảm thấy phát hỏa chính là, sau hai tháng không gặp, vậy mà con hổ lớn tuyết trắng kia chạy càng nhanh...
Hai tháng trước, dù đối phương có linh phù gia trì, gã vẫn có thể không ngừng thu hẹp khoảng cách, cuối cùng sẽ đuổi kịp đối phương. Nhưng lúc này, gã lại phát hiện bất kể mình có cố gắng ra sao, cũng chỉ có thể duy trì tình trạng không bị cắt đuôi, muốn đuổi kịp đối phương, đúng là khó hơn lên trời.
Hiển nhiên chuyện này có liên quan đến tình huống tu vi của gã ngã xuống một tầng, nhưng đúng là đối phương đã trở nên mạnh mẽ.
Thiếu gia bị gió mạnh thổi ngất xỉu chậm rãi tỉnh lại, lại bắt đầu kêu to.
Đổng Thúc Dạ cố nén xúc động bóp chết đối phương, dứt khoát thu linh lực bảo vệ gã lại...
Thiếu gia lại choáng váng...
Cứ như vậy, một đuổi một chạy, nhanh chóng rời xa Dịch An thành.