Chương 223: Quả Nhiên Pháp Tu Là Kẻ Địch Cả Đời Của Lục Mỗ!!!
Chương 223: Quả Nhiên Pháp Tu Là Kẻ Địch Cả Đời Của Lục Mỗ!!!
Đổng Thúc Dạ biết cứ tiếp tục như vậy không phải là biện pháp. Người ta có thú cưỡi thay đi bộ, còn có linh phù tương trợ, mà gã chỉ có thể thúc giục linh lực lướt đi, tiêu hao quá lớn. Chỉ cần đối phương có thêm hai tấm Phong Hành linh phù, gã sẽ mất khả năng đuổi theo.
Đến đây, Đổng Thúc Dạ ngẩng đầu nhìn phương hướng Lục Diệp chạy trốn, nhất thời sinh ra ý tưởng khác. Phương hướng kia chính là phạm vi chiếm giữ của gia tộc mà gã gia nhập. Nếu lấy danh nghĩa thiếu gia, lại thêm vận khí tốt hẳn là gã có thể triệu tập được một ít trợ thủ.
Nghĩ như vậy, gã thúc giục ấn ký chiến trường, truyền ra tin tức.
Trên lưng hổ, trong lòng Lục Diệp hơi bình tĩnh trở lại.
Đã qua hai tháng kể từ lần hắn bị đuổi giết trước đó. Trong hai tháng này, bất kể là hắn hay là Hổ Phách đều có trưởng thành, nhất là đêm qua Hổ Phách mới được lân phiến rèn luyện thân thể, hiệu quả rất rõ ràng. Cho nên Hổ Phách chạy nhanh hơn lần trước rất nhiều.
Nếu thế cục này cứ tiếp diễn như vậy, Đổng Thúc Dạ kia không thể đuổi kịp bọn họ, thế nhưng điều kiện tiên quyết là có đủ Phong Hành linh phù. Nếu dùng hết loại linh phù này, tốc độ của Hổ Phách sẽ giảm xuống rất nhiều.
Nhưng Đổng Thúc Dạ lướt đi như vậy, cũng tiêu hao rất lớn.
Còn nữa, cũng không biết có phải là ảo giác hay không? Nhưng Lục Diệp cảm giác hình như tu vi của gã không phải là thất tầng.
Dường như chỉ có dáng vẻ lục tầng thôi. Bởi vì không biết tại sao, so với lần trước gặp mặt, linh lực dao động trên người Đổng Thúc Dạ đã yếu đi rất nhiều.
Đáng tiếc, khoảng cách quá xa, Lục Diệp cũng không biết có phải bản thân nhìn lầm hay không. Nhưng hắn cũng không muốn giao thủ với kẻ này, thảm trạng sau khi giao thủ lần trước, vẫn còn rõ mồn một trước mắt, chỉ có thể chạy trước rồi tính sau.
Bầu trời phía trước mây đen dày đặc, sấm sét ù ù.
Pháp tu đáng ghét, quả nhiên là địch nhân cả đời của Lục mỗ ta!
Mưa to trút xuống, sấm chớp ầm vang giữa không trung.
Trên đầm lầy, bóng dáng Hổ Phách như gió như điện xẹt qua, trên người nó và Lục Diệp đều được che phủ bởi một tầng linh quang nhàn nhạt, dù không đạt tới trình độ hoàn toàn ngăn cách nước mưa, nhưng ít nhất cũng có thể làm bọn họ nhìn rõ ràng hơn, không đến mức bị nước mưa che khuất tầm nhìn.
Phía sau, Đổng Thúc Dạ vẫn không chịu buông tha, đang điên cuồng truy kích, khoảng cách giữa hai bên đã bị kéo gần hơn rất nhiều. Gã giống như một con đỉa ngửi được mùi tanh, gắt gao cắn ở phía sau Lục Diệp.
Khoảng cách đang bị thu hẹp, cũng không phải Hổ Phách chạy không nhanh, mà là một mảnh đầm lầy này quá không thân thiện đối với nó. Vừa rồi nó đã giẫm một cước vào trong vũng bùn, nếu không phải tốc độ đủ nhanh, suýt nữa đã không thể chạy ra ngoài, cộng thêm một ít ảnh hưởng của địa thế, khiến cho khoảng cách giữa hai bên bị thu hẹp lại.
Phong Hành linh phù đã chậm rãi hao hết uy năng, Lục Diệp đang muốn lấy một tấm khác ra dùng, chợt có linh lực ba động từ phía trước truyền đến.
Hai bóng người chia làm hai bên trái phải bay lên trời, một tấm lưới lớn bao trùm xuống dưới, linh quang chớp động trên tấm lưới lớn kia, rõ ràng là một kiện linh khí.
Hơn nữa còn là linh khí chuyên dùng để bắt yêu thú!
Lại nói, trong phiến đầm lầy này, có rất nhiều yêu thú giống như cá sấu, nửa hoang dã nửa nuôi trong nhà, xem như là một sản nghiệp của gia tộc tên thiếu gia hoàn khố kia. Bởi vậy thường xuyên có tộc nhân chạy tới nơi này lùng bắt, sau đó lấy ra bán, thường thường cũng có thể bán được với giá tốt.
Hai vị tu sĩ này vốn đang ở nơi đây săn bắt cá sấu, được Đổng Thúc Dạ truyền tin lập tức mai phục ở chỗ này, vừa vặn xông ra ngăn cản Hổ Phách vừa chạy trốn tới nơi đây.
Khi lưới lớn rơi xuống, Hổ Phách đang lao vọt qua một đầm nước, không có chỗ nào có thể mượn lực né tránh, đã bị lưới lớn kia bao bọc tới cứng ngắc, ngã xuống phía dưới.
Thành công rồi! Hai tu sĩ nọ đều mừng rỡ.
Con hổ lớn này là yêu thú mà thiếu gia muốn. Nếu lần này bọn họ có thể bắt được, chắc chắn là chủ mẫu bên kia sẽ ban thưởng.
Cả hai đang nghĩ như vậy. Đột nhiên dưới màn mưa dày đặc, một bóng người đã nhào tới phía trước một tên trong bọn họ, ánh đao sáng như tuyết lóe lên.
Chình là Lục Diệp vừa từ trên lưng hổ nhảy xuống khi cái lưới lớn kia trùm tới, lại mượn phần lưng rộng lớn của Hổ Phách làm bàn đạp, đánh đến trước mặt một tên tu sĩ.
Cái lưới lớn kia là linh khí, nếu hắn không thể dùng một đao chém đứt đi, thì ngay cả hắn cũng sẽ bị trói lại, đến lúc đó hoàn toàn không thể thi triển ra thủ đoạn nào nữa rồi, cho nên cách làm an toàn nhất là tách khỏi Hổ Phách.
Bất kể như thế nào, bọn họ cũng không thể cùng bị vây khốn được.
Có thể nói một đao này đánh tới mang theo khí thế vô cùng hung hăng. Chẳng qua tu sĩ bị công kích kia cũng là tứ tầng, bởi vậy dẫu gã kinh hãi nhưng không hề hoảng sợ. Lại thêm trước khi bọn họ ra tay, Đổng Thúc Dạ đã truyền tin thông báo tình hình rồi. Hiện giờ tu vi của hai bên giống nhau, đương nhiên gã sẽ không sợ Lục Diệp. Huống chi gã còn có một đồng bạn ở bên cạnh, Đổng Thúc Dạ cũng sẽ lập tức đuổi giết tới.
Cho nên chỉ cần hơi dây dưa một chút là được...
Đến đây, bỗng nhiên ý niệm trong đầu gã bị cắt ngang. Theo một tiếng vang thật lớn, vũ khí trong tay tu sĩ nọ, vừa vội vàng nghênh đón ánh đao quang kia đã bị đánh bay ra. Dưới loại lực lượng kinh khủng ấy bao phủ xuống, cánh tay phải của gã không ngừng run rẩy, thân thể cũng lảo đảo về phía sau.
Lực lượng mạnh mẽ đến như vậy? Sắc mặt tu sĩ tứ tầng ấy trở nên kinh hãi. Gã từng chỉ cảm thụ qua loại lực lượng như vậy, ở trên người thể tu ngũ tầng đồng tộc mà thôi.
Còn không đợi gã có động tác gì, lại một mảnh đao quang sáng như tuyết lóe lên chém xuống.
Máu tươi xen lẫn nước mưa bắn tung tóe, thân thể người này lảo đảo một cái, ngã sấp vào trong vũng bùn.
Sau khi Lục Diệp xuất hai đao chém một tu sĩ cùng cấp bậc, hắn cũng không ngừng nghỉ, trực tiếp giết tới người thứ hai. Người kia vừa muốn đến trợ giúp, đã nhìn thấy cục diện tộc nhân chết thảm, nhất thời có chút rối loạn tâm thần, không biết nên thủ hay công. Ngay khi gã còn đang lúng túng khó xử, Lục Diệp đã nhào tới trước người, trường đao trong tay cuốn lên một mảnh đao quang.