Nhân Đạo Đại Thánh! (Bản Dịch)

Chương 224 - Chương 224: Đổng Thúc Dạ Tới Rồi!

Chương 224: Đổng Thúc Dạ Tới Rồi! Chương 224: Đổng Thúc Dạ Tới Rồi!

Tiếng đinh đang truyền ra, người này chỉ đỡ được ba đao của Lục Diệp, nhưng đến đao thứ tư lại tuyệt đối không đỡ được. Sau khi Lục Diệp được Long tuyền tôi thể, tốc độ và lực lượng xuất đao của hắn đã tăng lên thật lớn.

So sánh với lúc ở Bách Phong sơn, mặc dù tu vi của hắn không tăng thêm, nhưng thực lực lại tiến bộ hơn nhiều.

Đao thứ tư chém vào ngực người kia. Đây là kết quả dưới tình huống người nọ phản ứng đủ nhanh để lui về phía sau một bước, nếu không một đao này có thể chém đứt đầu gã rồi.

Linh lực hộ thể đã không có tác dụng, đao phong xẹt qua, linh quang vỡ vụn, phần ngực trực tiếp bị phá vỡ.

Lục Diệp đá ra một cước, đạp gã bay ra ngoài. Trong miệng người nọ phát ra tiếng kêu thảm thiết ngắn ngủi, rồi hoàn toàn không còn động tĩnh nữa.

Hai điểm ánh đỏ từ trái phải bay tới, Lục Diệp tiến lên vài bước đi tới trước mặt Hổ Phách đang bị vây khốn, vội vàng xốc linh võng kia từ trên người nó xuống, đang muốn đi, lại phát hiện đã không còn kịp nữa rồi.

Chỉ nghe “Ầm” một tiếng, phảng phất như thiên thạch rơi xuống đất, nước bùn văng khắp nơi, một bóng người đằng đằng sát khí đã đứng ở ngoài hai mươi trượng, ánh mắt như phun lửa nhìn Lục Diệp.

Dù có màn mưa ngăn cách, cũng cách không thể rửa trôi đi ánh mắt cừu hận của gã.

Đổng Thúc Dạ tới rồi!

Lục Diệp nắm chặt trường đao trong tay.

Ở loại khoảng cách này, mà muốn chạy trốn trước mặt một vị pháp tu, tuyệt đối là hành động ngu ngốc. Tại tình huống trước mắt, nếu hắn muốn sống sót, chỉ có thể buông tay chiến một trận!

Tứ tầng và thất tầng, chênh lệch tu vi chừng ba tầng, chênh lệch khoảng năm sáu mươi linh khiếu. Có thể nói, ít nhất số lượng linh khiếu do Đổng Thúc Dạ mở đã nhiều hơn gấp đôi Lục Diệp.

Trong tay Đổng Thúc Dạ còn mang theo một phàm nhân, Lục Diệp chỉ đánh giá một cái, đã không chú ý nhiều nữa. Tuy chuyện gã mang theo một phàm nhân tới đuổi giết hắn hơi bị kỳ quái, nhưng giờ phút này, lại không phải thời điểm hắn nên suy nghĩ những chuyện này.

"Lạnh quá..." Tên thiếu gia hoàn khố nọ co rút hai cánh tay, hàm răng run rẩy, mặc dù gã đang lạnh muốn chết, nhưng vẫn nhớ mãi không quên Hổ Phách, lập tức ngửa đầu hô lớn với Lục Diệp: "Tiểu tử bên kia, bổn thiếu gia nói muốn mua con hổ lớn của ngươi, lão Đổng lại nhất định muốn tới cướp, ngươi chết cũng đừng trách ta."

Sau đó, thiếu gia này xoay người chạy đến phía sau Đổng Thúc Dạ mấy trượng, tới nơi còn hô to: "Lão Đổng mau giết chết hắn, bổn thiếu gia ở chỗ này đánh trống gõ mõ trợ uy cho ngươi!"

Gã cũng biết thân thể phàm nhân của mình không giúp được Đổng Thúc Dạ cái gì, cho nên chưa đánh đã bỏ chạy, miễn cho mình quấy nhiễu đến đối phương.

Đây là thiếu gia nhà nào? Lục Diệp nghe gã tự xưng, vẻ mặt cổ quái.

Hắn nhớ tới thiếu chủ Cửu Tinh Tông...

Thiếu gia, thiếu chủ, đều là người có thân phận tương tự nhau, khác biệt duy nhất là kẻ đã bị hắn làm thịt trước đó là tu sĩ, mà tên này lại là phàm nhân.

Sao lúc nào cũng có hạng người thiếu gia thiếu chủ gây khó dễ cho hắn nhỉ?

"Ngươi muốn chết như thế nào?" Đổng Thúc Dạ nhìn Lục Diệp trước mặt, nhếch miệng nhe răng cười rộ lên.

Lục Diệp im lặng không nói, chỉ híp mắt nhìn về phía trước.

Hai mươi trượng, khoảng cách quá xa, một khi đối phương có phòng bị sẽ rất khó thành công. Lục Diệp thở nhẹ một hơi, nắm chặt trường đao trong tay, dưới chân đạp một cái, mặt đất lập tức xuất hiện từng lỗ hình tròn bắn tung tóe đất cát, đánh thẳng về phía Đổng Thúc Dạ bên kia.

Hổ Phách không xông lên, dưới sự sai khiến của Y Y, nó lặng lẽ lui về phía sau, ẩn vào trong màn mưa.

Đổng Thúc Dạ nhướng mày, gã mơ hồ cảm giác được lực bộc phát tứ tầng của Lục Diệp có chút không tầm thường, tựa như đã vượt qua phạm trù mà tu sĩ tứ tầng nên có.

Nhưng cũng chỉ như vậy mà thôi. Gã vốn là một pháp tu thất tầng, sao có thể mặc cho Lục Diệp dễ dàng đến gần?

Thậm chí gã còn không có ý định di động, trong lúc giơ tay lên, đã là một đạo Kim Hồ trảm hình bán nguyệt đánh về phía Lục Diệp. Gã không vận dụng thuật pháp hệ hỏa như lần trước, bởi vì thiên thời không đúng. Dưới loại thời tiết quỷ quái này, thúc giục thuật pháp hệ hỏa chỉ tổ gây cười mà thôi.

Kim Hồ trảm có tốc độ cực nhanh, gần như vừa thành hình đã chém tới trước mặt Lục Diệp.

Lục Diệp tụ tập linh lực ở hai mắt. Vốn dĩ hắn muốn thấy rõ điểm rơi của Kim Hồ trảm, lại thúc giục Ngự Thủ linh văn ngăn cản, nhưng khi hắn tập trung chú ý đến cao độ, bỗng phát hiện ra, dường như toàn bộ chung quanh đều chậm lại rất nhiều...

Hắn mơ hồ nhìn thấy quỹ tích của Kim Hồ trảm đánh về phía mình, trong lòng cũng sinh ra một loại cảm giác mình có thể né tránh được.

Vậy là hắn cúi thấp thân thể theo loại cảm giác này, trên đỉnh đầu lập tức có gió mạnh quét qua, trảm kích cường đại xẹt qua màn mưa, tạo thành một vùng chân không, vài nhánh cây gãy tung bay.

Tránh được rồi!

Nhưng Lục Diệp chưa kịp nghĩ gì thêm, đạo Kim Hồ trảm thứ hai đã đánh tới. Hắn vung đao chém ra, linh lực bạo phát, Kim Hồ trảm bị chém vỡ, thân hình Lục Diệp cũng không ngừng lui về phía sau một chút, nơi hổ khẩu (khi nắm tay lại, vòng hình tròn tạo ra bởi ngón trỏ và ngón cái chính là hổ khẩu) hơi có chút đau.

Đạo thứ ba lại đánh tới. Lần này Đổng Thúc Dạ đã quyết tâm muốn chém chết Lục Diệp tại nơi đây, cho nên đã không ra tay thì thôi, vừa ra tay là không chút lưu tình.

Bước chân Lục Diệp vừa thu lại, thân hình đứng thẳng tắp, ưỡn ngực thu bụng. Hắn nhìn thấy rõ ràng đạo Kim Hồ trảm kia vừa dán sát qua chóp mũi mình.

Trong lòng hắn sinh ra minh ngộ.

Nghĩa là chỗ tốt mà Long tuyền tôi thể mang đến cho hắn không chỉ là thân thể trở nên mạnh hơn, kỹ năng xuất đao của hắn càng mạnh càng nhanh, mà nó còn khiến phản ứng của hắn trở nên mau rất nhiều, đôi mắt có thể bắt được những thứ trước kia không nhìn thấy.

Cho nên vừa rồi, hắn mới sinh ra một loại ảo giác cho rằng toàn bộ thế giới đều chậm lại.

Phát hiện ngoài ý muốn này khiến kế hoạch trong lòng Lục Diệp càng thêm chắc chắn.

Vốn dĩ hắn dự định mượn dùng Ngự Thủ linh văn cứng rắn ngăn cản công kích của đối phương, nhưng nếu dùng Ngự Thủ, không nói tới chuyện tiêu hao, hắn vẫn phải thừa nhận một phần chấn động của lực đạo phát ra từ chiêu thức ấy, rất dễ dàng bị một ít nội thương.

Nhưng hiện giờ, khi hắn có thể né tránh được, hiển nhiên là thuận lợi đủ đường.
Bình Luận (0)
Comment