Nhân Đạo Đại Thánh! (Bản Dịch)

Chương 225 - Chương 225: Điểm Yếu Của Đổng Thúc Dạ!

Chương 225: Điểm Yếu Của Đổng Thúc Dạ! Chương 225: Điểm Yếu Của Đổng Thúc Dạ!

Dưới màn mưa, bóng dáng Lục Diệp không ngừng áp sát tới Đổng Thúc Dạ, từng đạo Kim Hồ trảm từ bên kia đánh tới, khiến hắn không ngừng né tránh, chém. Nếu thật sự không tránh thoát hoặc chém không kịp, Lục Diệp lại thúc giục Ngự Thủ ngăn cản.

Thỉnh thoảng hắn cũng bị đẩy lùi, nhưng nhìn chung, vẫn đang gian khổ đến gần Đổng Thúc Dạ.

Đổng Thúc Dạ nhíu mày. Nếu trước đó, có người nói với gã rằng, một tên tu sĩ tứ tầng có thể chống thuật pháp công kích của gã rồi từng bước đi tới trước mặt, chắc chắn gã sẽ cho rằng đối phương điên rồi.

Hiện giờ mặc dù gã chỉ có cảnh giới lục tầng, nhưng lại có nội tình của cảnh giới thất tầng, chẳng qua có chút linh khiếu trong cơ thể không thể tạo thành vòng tuần hoàn tiểu chu thiên, khiến cho thực lực giảm xuống không ít mà thôi. Cho nên lúc đối mặt với một tu sĩ tứ tầng, chỉ cần gã tiện tay dùng mấy đạo thuật pháp là giết được!

Vậy mà hiện tại, loại chuyện vốn không có khả năng xảy ra này, lại xuất hiện ngay dưới mí mắt hắn. Mà người làm được chuyện này, lại chính là một kẻ khiến gã thống hận nhất cuộc đời này.

Đổng Thúc Dạ hoàn toàn rơi vào điên cuồng, linh lực bắt đầu khởi động, hội tụ ở phía trước người gã. Một cây trường thương được ngưng tụ hoàn toàn từ linh đang từ từ thành hình, trong nháy mắt đã hóa thành một luồng ánh vàng tập kích tới Lục Diệp.

Lục Diệp chợt sinh ra cảm giác nguy hiểm. Tốc độ của một kích này quá nhanh, hắn tuyệt đối không tránh thoát, lại thêm uy năng thật lớn, sợ là Ngự Thủ linh văn tầm thường cũng không ngăn được!

Trong lúc hắn đang suy nghĩ, trước mặt đã xuất hiện một tấm Ngự Thủ linh văn to bằng chậu rửa mặt em bé, hùng hồn vô cùng, linh quang chớp động.

Lại nghe “Ầm” một tiếng, trường thương linh lực đánh vào linh văn.

Gần như Lục Diệp đã bị lực phản chấn kia hất bay ra ngoài. Hắn cong người xuống, dời trọng tâm đi chỗ khác, nhưng thân hình vẫn không ngừng trượt về phía sau.

Một lát sau, linh lực trường thương và Ngự Thủ linh văn cùng tiêu tán, Đổng Thúc Dạ lại xuất ra một đạo thuật pháp đánh tới Lục Diệp, còn Lục Diệp nhanh chóng xông về phía trước, thừa dịp thời gian đối phương thi triển ra thuật pháp này, thu hẹp lại khoảng cách hai bên.

Bốn tiểu chu thiên tuần hoàn trong cơ thể bắt đầu khởi động, linh lực ở trong linh khiếu lao nhanh, khoảng cách lẫn nhau kéo gần từng chút từng chút một!

Mười trượng, chín trượng, tám trượng...

Bị đánh lui, lại nhanh chóng lao về phía trước.

Khóe miệng Lục Diệp tràn máu, lồng ngực khó chịu, hắn vốn cho rằng khoảng cách giữa hắn và Đổng Thúc Dạ càng gần càng tốt, nhưng khi thật sự thực hiện lại phát hiện hắn đã nghĩ sai rồi.

Khoảng cách càng gần, đối phương thi triển thuật pháp càng khó né tránh, cách xa mười trượng, bằng nhãn lực của Lục Diệp hiện giờ có thể nắm chặt quỹ tích phi hành của những thuật pháp kia, nhưng trong vòng mười trượng muốn làm được loại chuyện này thì rất khó.

Nếu không phải thường xuyên thúc giục Ngự Thủ, hắn sớm đã không thể chống đỡ rồi.

Khoảng cách tám trượng là cực hạn, gần như là vậy!

Khi hắn lại đột tiến một lần nữa đến cách Đổng Thúc Dạ tám trượng, hắn điên cuồng hét lên một tiếng: "Hổ Phách!"

"Rống!" Hổ Phách cũng đã ẩn mình trong màn mưa trước khi khai chiến, lúc này đột nhiên tiếng gầm gừ lại truyền ra từ phía sau Đổng Thúc Dạ.

Đổng Thúc Dạ đã sớm có phòng bị với Hổ Phách, cho nên khi tiếng hổ gầm kia truyền ra, gã lập tức quay đầu, thi triển một đạo Kim Hồ trảm chém tới phương hướng kia, trảm kích màu vàng hình bán nguyệt cắt vào màn mưa, nhưng không có phản ứng vật lý khi đánh trúng. Hổ Phách thông minh, sau khi làm ra động tĩnh đã lập tức rời khỏi tại chỗ.

Đổng Thúc Dạ không dây dưa, phần nào hắn cũng hiểu được tính toán của Lục Diệp, phỏng chừng đối phương muốn sủng thú của mình bắt được thiếu gia hoàn khố kia rồi dùng chuyện này để khống chế gã.

Thủ đoạn ngây thơ như vậy hoàn toàn không có khả năng thành công. Nếu con hổ lớn kia dám tới gần gã trong vòng mười trượng, gã có thể chém giết nó chỉ trong tích tắc! Một con súc sinh không biết thúc giục linh văn ngăn cản, mà thiếu gia hoàn khố đang đứng ở phía sau gã ba trượng, gã hoàn toàn có đủ khả năng vừa đối phó với Lục Diệp vừa che chở cho đối phương.

Cho nên sau khi Đổng Thúc Dạ bức lui Hổ Phách, gã lập tức quay đầu đối phó với Lục Diệp, nhưng còn không đợi gã thúc giục thuật pháp, trên đỉnh đầu đã có linh lực dao động đánh tới.

Gã ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một cái chuông lớn lóe ra linh quang ầm ầm hạ xuống, ánh sáng trước mắt nhanh chóng bị che khuất.

Là Huyền Linh chung!

Linh khí hộ thân của thiếu chủ Cửu Tinh Tông. Đương nhiên là gã phải nhận ra rồi. Khi Huyền Linh chung hạ xuống, gã muốn né tránh, nhưng đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất, hào quang trước mắt bị che khuất, cả người Đổng Thúc Dạ trực tiếp bị bao trùm vào bên trong!

Sắc mặt gã trầm xuống, biết mình quá sơ suất, và rốt cục cũng biết vì sao Lục Nhất Diệp kiên quyết phải gian nan chống đỡ công kích của gã để không ngừng tiến tới gần. Cũng không phải đối phương muốn tới công kích gã, chỉ đơn thuần muốn kéo gần khoảng cách, bởi vì khoảng cách quá xa, Huyền Linh chung không nhất định có thể vây khốn được.

Nhất thời sơ suất khiến cho gã bị Huyền Linh chung vây khốn, thế nhưng bản thân linh khí này vốn dùng để hộ thân, dù cũng có tác dụng vây địch, nhưng không quá lớn. Nếu nói về hiểu biết đối với Huyền Linh chung, Đổng Thúc Dạ còn hơn Lục Diệp một bậc.

Đổng Thúc Dạ đang muốn thi triển thuật pháp phá vỡ chuông này trói buộc, lại không ngờ Huyền Linh chung chợt bay lên.

Gã giương mắt nhìn theo phương hướng Huyền Linh chung rơi trở về, sắc mặt lập tức âm trầm.

Bên kia Lục Diệp đã một tay bóp cổ thiếu gia hoàn khố, trường đao đặt trên cổ đối phương, cả người lui về phía sau thiếu gia trác táng, chỉ lộ ra một con mắt, hung tợn nhìn chằm chằm vào gã.

Vượt hai ba cấp chém giết Đổng Thúc Dạ? Lục Diệp chưa bao giờ nghĩ tới loại chuyện này, dù hắn đã từng chém giết một ít tu sĩ ngũ tầng, nhưng Đổng Thúc Dạ mạnh mẽ hơn tu sĩ ngũ tầng rất nhiều.

Chỉ qua đoạn giao phong vừa rồi cũng đủ hiểu, Lục Diệp hoàn toàn không có biện pháp tới gần Đổng Thúc Dạ trong vòng tám trượng.

Ngay cả tới gần cũng không làm được, thì chém giết thế nào? Dựa vào thủ đoạn chim cút thuật mập mạp làm kẻ địch chết cười ư? Nhưng thời tiết này lại không thích hợp thi triển thuật pháp hệ hỏa.

Bởi vậy, từ đầu đến cuối, mục tiêu của Lục Diệp đều rất rõ ràng, tên thiếu gia phàm nhân này được Đổng Thúc Dạ mang tới!
Bình Luận (0)
Comment