Chương 226: Hắn Biết Đổng Thúc Dạ Điên Rồi!
Chương 226: Hắn Biết Đổng Thúc Dạ Điên Rồi!
Hắn không biết rốt cuộc tên thiếu gia này có thân phận gì, nhưng nghe giọng điệu người này xưng hô Đổng Thúc Dạ vừa rồi, rõ ràng là rất có lai lịch, muốn thoát thân chỉ có thể bắt được người này, coi đây là con tin thôi.
Hổ Phách phối hợp hoàn mỹ vô khuyết với hắn. Đây tất nhiên là công lao của Y Y, mặc dù lúc trước bọn họ không thỏa thuận kế hoạch gì, nhưng ngay từ lúc bắt đầu chiến đấu, Y Y đã hiểu được tính toán của Lục Diệp.
Một tiếng hổ gầm kia đã sáng tạo ra cơ hội cho Lục Diệp tế ra Huyền Linh chung.
Tầm mắt chạm nhau, Lục Diệp nhìn thấy lửa giận trong mắt Đổng Thúc Dạ, Đổng Thúc Dạ nhìn thấy sự tàn nhẫn trong mắt hắn.
Tên thiếu gia hoàn khố vốn đã đông lạnh nước mắt nước mũi, giờ phút này lại bị một thanh đao kề lên cổ, nhất thời có chút không bình tĩnh: "Các ngươi đánh là chuyện của các ngươi, sao còn tìm tới ta?"
Từ trước tới nay, trong suy nghĩ của gã đã không có đủ kính sợ với tu sĩ, bởi vì bằng vào lực lượng gia tộc phía sau gã, chỉ cần không làm gì quá đáng ở chiến trường vòng ngoài này, gã tuyệt đối có thể muốn làm gì thì làm. Mà những nữ tu sĩ xinh đẹp kia cũng đều là đồ chơi của gã hết.
Gã cảm thấy, cái gọi là tu sĩ cũng chỉ như vậy mà thôi.
Nhưng rất nhanh, gã đã ý thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề, bởi vì phần cổ truyền đến một loại lạnh lẽo và đau đớn, gã có chút hoảng hốt: "Lão Đổng cứu ta!"
Đổng Thúc Dạ chỉ nhìn chằm chằm Lục Diệp, vẻ giận dữ trong mắt càng lúc càng thịnh.
"Bảo hắn cút nhanh, nếu không ngươi chết!" Phía sau tên thiếu gia hoàn khố, Lục Diệp trầm giọng mở miệng.
"Vị huynh đài này bình tĩnh một chút, ngươi làm ta đau."
"Bảo hắn!"
"Được được được, lão Đổng ngươi mau rời đi!"
Đổng Thúc Dạ mở miệng: "Nếu ta đi, ngươi nhất định phải chết!"
Thiếu gia hoàn khố giật mình: "Đúng vậy..."
"Hắn không đi ngươi sẽ chết ngay tức khắc, hắn đi rồi, ta sẽ không làm khó ngươi!"
"Ngươi chắc chắn?"
"Bớt nói nhảm!"
Cảm giác đau đớn ở cổ càng lúc càng mãnh liệt, tên thiếu gia hoàn khố phát hiện ra có chất lỏng ấm áp đã từ cổ chảy xuống, gã không dám chần chờ nữa: "Lão Đổng ngươi đi nhanh đi, ngươi đi ta sẽ an toàn."
Đổng Thúc Dạ nhìn chằm chằm vào Lục Diệp, vẻ mặt không cam lòng, nhớ tới cảnh ngộ mà mình gặp phải trong khoảng thời gian gần đây, sắc mặt gã lại trở nên vặn vẹo dữ tợn, sát khí trong lòng đại thịnh, nhưng cuối cùng vẫn cố nén xuống một chút, trầm giọng nói: "Phát ra Thiên Cơ thệ! Nếu không có Thiên Cơ thệ, hôm nay ngươi không thoát được!"
Lục Diệp nhìn gã một lúc, sau đó mới mở miệng: "Cung thỉnh Thiên Cơ, nếu Đổng Thúc Dạ không còn gây khó xử với ta nữa, ta sẽ buông tha tên phàm nhân trước mắt, ba ngày sau trả lại tự do cho hắn!"
Từ nơi sâu xa, Thiên Cơ hạ xuống.
Tuy trong lòng Đổng Thúc Dạ khó bình ổn trở lại, nhưng trước mắt đã là kết quả tốt nhất, gã nhìn Lục Diệp một cái thật sâu: "Nhớ kỹ lời ngươi nói."
Nói xong gã bước về phía màn mưa.
Một bước, hai bước, ba bước ...
Đột nhiên gã dừng bước, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, mặc cho mưa đánh vào mặt, bỗng nhiên cười tự giễu: "Đúng là thảm hại!"
Hai tháng trước, gã dùng tu vi thất tầng đuổi giết một tu sĩ tam tầng, nhất thời sơ suất, không thể thành công, hai tháng sau, lại dùng tu vi lục tầng giết tu sĩ tu vi tứ tầng, vẫn không thành công như cũ.
Hiện giờ linh khiếu của gã bị phá, tu vi ngã xuống, tiền đồ vô vọng, vì thế còn phản bội tông môn, thật vất vả mới gia nhập vào một chỗ, lại làm hộ vệ cho một tên một phàm phu tục tử.
Nhưng trái ngược với gã, tu vi của đối phương tăng lên quá nhanh, nếu bỏ qua cơ hội này, còn có lần sau sao? Bản thân gã rơi vào tình cảnh như vậy, tất cả đều vì kẻ kia, thâm cừu đại hận bực này sao có thể không báo!
Linh lực bắt đầu khởi động, bỗng nhiên gã giơ tay lên chỉ về phía Lục Diệp bên kia, một đạo Kim Hồ trảm đánh tới.
Mà gần như trong nháy mắt khi gã dừng lại, Lục Diệp đã cảm thấy không ổn. Và ngay lúc đạo Kim Hồ trảm kia đánh tới, hắn đã xách thiếu niên hoàn khố kia vọt tới trước mặt, chỉ vài bước đã vượt qua khoảng cách mấy trượng, một tay còn lại vẫn giữ Huyền Linh chung Chung, lập tức tế ra.
Trảm kích sắc bén đã phá vỡ khoảng giữa thân thể thiếu gia hoàn khố nọ, máu loãng chảy đầy đất, sau đó chém lên Ngự Thủ linh văn trước ngực Lục Diệp, linh văn vỡ vụn, Lục Diệp chật vật ngã xuống.
Huyền Linh chung hạ xuống, lại một lần nữa bao trùm lên người Đổng Thúc Dạ, nhưng ngay lập tức, trong chuông truyền ra tiếng vang kịch liệt, linh quang bên ngoài thân chuông cũng bắt đầu lóe ra.
“Rống!” Hổ Phách từ trong màn mưa giết ra, trực tiếp vọt tới bên cạnh Lục Diệp, Lục Diệp xoay người lên lưng hổ, đồng thời chụp cho Hổ Phách một tấm Phong Hành linh phù.
"Đi mau!"
Hắn biết Đổng Thúc Dạ điên rồi!
Hắn không biết rốt cuộc tên thiếu gia hoàn khố này là người phương nào, nhưng đối phương có thể vênh mặt hất hàm sai khiến Đổng Thúc Dạ, hô tới hô lui, hiển nhiên cũng có chút địa vị. Lúc trước rõ ràng là Đổng Thúc Dạ đã đạt thành hiệp nghị cùng hắn, nhưng đảo mắt một cái lại trở mặt. Có thể thấy vì giết hắn, đối phương thậm chí không tiếc góp thêm tính mạng của tên thiếu gia phàm nhân kia vào!
Lục Diệp cảm nhận được quyết tâm của muốn giết hắn của Đổng Thúc Dạ. Mà giờ phút này linh lực toàn thân hắn đã tiêu hao thật lớn, nội phủ bị thương, hoàn toàn không thể tranh đấu với gã, chỉ có thể bỏ chạy, ngay cả Huyền Linh chung cũng không dám thu hồi.
Ngay sau mười hơi thở từ khi Hổ Phách mang hắn chạy ra ngoài, Huyền Linh chung bỗng nhiên vỡ nát, Đổng Thúc Dạ sát khí đằng đằng hiện thân, mặc dù gương mặt có chút xám xịt, nhưng cuối cùng đã thoát khốn.
Gã thoáng nhìn một chút, đã xác định chuẩn xác phương hướng Lục Diệp vừa bỏ chạy, rồi không chút do dự bay lên không đuổi theo, lúc này không có tên thiếu gia hoàn khố kia nữa, rõ ràng là tốc độ của gã đã tăng lên một chút.
Màn mưa dần dần thưa thớt, một canh giờ sau, mưa ngừng, phía chân trời hiện ra một đường cầu vồng như cầu treo, mấy tu sĩ chạy tới chiến trường trước đó phát hiện ba khối thi thể chết thảm ở chỗ này, còn có dấu vết đánh nhau lưu lại.
Mấy tu sĩ nọ nhận ra thân phận của một người trong đó, da đầu đều có chút tê dại, thiếu gia hoàn khố nhà mình đã chết, trời như sụp đổ...