Nhân Đạo Đại Thánh! (Bản Dịch)

Chương 227 - Chương 227: Ta Muốn Nghỉ Lại!!!

Chương 227: Ta Muốn Nghỉ Lại!!! Chương 227: Ta Muốn Nghỉ Lại!!!

Không bao lâu sau, tin tức truyền ra, gia tộc của tên thiếu gia hoàn khố lập tức phát lệnh truy nã nhằm vào Đổng Thúc Dạ, nhưng giờ này khắc này, Đổng Thúc Dạ đã sớm đuổi theo Lục Diệp không biết chạy được bao xa rồi.

Màn đêm buông xuống, Hổ Phách chở Lục Diệp vọt vào trong một mảnh đá lộn xộn, nơi này có từng cây cột đá to lớn đứng sừng sững, mỗi một cây đều cao hơn hai mươi trượng, rậm rạp chằng chịt không đếm xuể.

Hổ Phách đã chạy đến kiệt lực, ba tấm linh phù Phong Hành cũng dùng hết. May mắn ở một canh giờ trước, Đổng Thúc Dạ đã không truy kích nữa, Lục Diệp đoán chừng linh lực toàn thân của tên này cũng tiêu hao hết rồi.

Dù sao đuổi theo thời gian dài như vậy, kể cả Đổng Thúc Dạ có tu vi cao hơn hắn cũng không chịu nổi.

Lục Diệp thì ngược lại, linh lực chẳng những không tiêu hao, còn thừa dịp Hổ Phách bỏ chạy đã bổ sung tràn đầy.

Mặc dù Lục Diệp biết Đổng Thúc Dạ sẽ không từ bỏ ý đồ, và giờ phút này bọn họ nên chạy càng xa càng tốt, nhưng đúng là Hổ Phách đã không chạy nổi nữa rồi. Lúc còn Phong Hành gia trì, nó có thể chạy nhanh hơn một chút, nhưng cũng khiến nó tiêu hao tương ứng như vậy.

Tuy hắn không cần nghỉ ngơi, nhưng Hổ Phách lại rất cần.

Dưới cột đá có cảng tránh gió, Y Y tìm được một vị trí ẩn nấp tương đối kín kẽ, Hổ Phách trực tiếp chạy tới nằm trên mặt đất, phần ngực bụng không ngừng phập phồng, đầu lưỡi thè ra bên ngoài, giống như một con chó kiệt lực co quắp.

Y Y nhìn mà đau lòng, vừa cắn răng mắng Đổng Thúc Dạ không phải là người, vừa cho Hổ Phách ăn.

Lục Diệp ở một bên kiểm tra thương thế của bản thân, không có ngoại thương rõ ràng, chỉ là khi đại chiến với Đổng Thúc Dạ, có dính phải một ít phản chấn khiến nội phủ bị thương, cũng may không nghiêm trọng, chỉ cần ăn một viên Liệu Thương đan là được.

Căn cứ theo cách làm ban ngày của Đổng Thúc Dạ cũng biết, gã tuyệt đối không buông tha đuổi giết, về sau bọn họ cũng không thể cứ chạy tiếp như vậy, thế nhưng dùng tu vi tứ tầng chống lại gã, vẫn có chút miễn cưỡng.

Nếu như có tu vi ngũ tầng, Lục Diệp cảm thấy mình có thể đánh một trận với Đổng Thúc Dạ!

Đây cũng không phải Lục Diệp tự tin mù quáng, cảm thấy hắn có thể vượt thêm mấy cấp giết địch.

Mà từ khi rời khỏi Thanh Vân Sơn, một đường đi tới, Lục Diệp đã giết rất nhiều tu sĩ có tu vi cao hơn hắn, chỉ riêng trong Long Tuyền Hội, đã có năm sáu tu sĩ ngũ tầng cảnh chết dưới đao của hắn.

Hai đạo Ngự Thủ và Phong Duệ linh văn này có thể khiến lực công kích và tầng phòng ngự của hắn tăng lên thật lớn, xóa bỏ chênh lệch tu vi với địch nhân.

Cho nên với Lục Diệp, vượt một cấp giết địch, chẳng phải vấn đề gì quá lớn.

Mặc dù hắn cũng không biết rốt cuộc Đổng Thúc Dạ đã gặp phải chuyện gì, nhưng lần giao thủ này lại làm Lục Diệp phát hiện ra một chuyện thú vị, Đổng Thúc Dạ chỉ có tu vi lục tầng!

So với lần đuổi giết hắn từ hai tháng trước, thực lực của gã đã giảm xuống rõ ràng, nếu lúc ban ngày, hắn phải đối mặt với Đổng Thúc Dạ của hai tháng trước, Lục Diệp cảm thấy dù hắn có trưởng thành, cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của gã.

Tu vi của tu sĩ không thể vô duyên vô cớ ngã xuống.

Bởi vậy Lục Diệp âm thầm phỏng đoán, chắc hẳn gã đã bị phá linh khiếu rồi.

Tu vi Linh Khê cảnh phân chia rất đơn giản rõ ràng, trong cơ thể có bao nhiêu hệ thống tiểu chu thiên tuần hoàn, chính là có bấy nhiêu tầng cảnh giới tu vi, nhưng nếu có linh khiếu bị phá, hệ thống một tiểu chu thiên tuần hoàn trong đó đương nhiên khó có thể thành hình. Mà linh khiếu không thành hệ thống cũng không phải vấn đề gì quá lớn với việc tăng cấp của tu sĩ, nhiều nhất chỉ nhằm gia tăng trữ lượng linh lực của tu sĩ mà thôi.

Là Huyền Môn bên kia làm?

Lục Diệp khó có thể hiểu được những gì Đổng Thúc Dạ gặp phải trong thời gian này, nhưng chắc chắn chuyện linh khiếu của gã bị phá có liên quan đến việc Huyền Môn công kích trụ sở của Cửu Tinh Tông. Và căn nguyên việc này vẫn còn ở trên người hắn. Tới cuối cùng hắn cũng hiểu được vì sao Đổng Thúc Dạ không chịu buông tha cho mình rồi.

Đổi lại thành bất cứ kẻ nào khác, gặp phải loại chuyện này, chỉ sợ cũng không sao quên được, bảo là hai bên không chết không thôi cũng dễ hiểu.

Mặt khác đây lại là chuyện tốt với hắn. Nếu đối mặt với Đổng Thúc Dạ thất tầng, Lục Diệp sẽ không suy nghĩ xa vời như vậy.

Nhưng đối phương chỉ là lục tầng mà nói... Chưa chắc không thể đánh một trận.

Điều kiện tiên quyết là hắn phải thăng lên cảnh giới ngũ tầng.

Hiện giờ đã mở ra 54 linh khiếu, khoảng cách cảnh giới ngũ lục tầng 63 khiếu còn kém chín khiếu, nếu toàn tâm toàn ý tu hành, chỉ cần không đến hai mươi ngày!

Nhưng muốn thực hiện kế hoạch này ở nơi dã ngoại lại không dễ dàng, một khi Đổng Thúc Dạ đuổi giết tới, hắn còn phải chạy trốn. Hiện giờ đối phương đã không còn vật cản, tốc độ truy kích rất nhanh, Hổ Phách lại không có linh phù Phong Hành gia trì, đúng là không thể nào chạy thoát khỏi gã.

Cho nên hắn cần một nơi ó thể yên ổn tu hành.

Trong lòng Lục Diệp đã có tính toán, hắn lập tức lấy ra Thập Phân đồ dò xét một hồi, cuối cùng cũng tìm được một chỗ thích hợp, sau đó nuốt vào Linh đan, trùng kích khiếu thứ năm mươi.

Đến nửa đêm, Đổng Thúc Dạ lại giết tới, Lục Diệp bất đắc dĩ chỉ có thể cưỡi Hổ Phách tiếp tục chạy trốn, cũng may thời gian khôi phục của Đổng Thúc Dạ không dài, tốc độ không quá nhanh, Lục Diệp vẫn còn không gian để tiếp tục chạy trốn.

Một người đuổi một người chạy như thế, thỉnh thoảng sẽ phải dừng lại nghỉ ngơi hồi phục.

Hai ngày sau, trong một phường thị, Lục Diệp cưỡi Hổ Phách vọt vào Thiên Cơ Thương Minh ở nơi này, gần như là chân trước tiến vào, chân sau Đổng Thúc Dạ đã đuổi giết tới.

Có không ít tu sĩ trong đại điện ghé mắt nhìn, đều âm thầm kinh hãi, chủ yếu là sát khí của Đổng Thúc Dạ quá nặng, đôi mắt đều đỏ ửng.

Một quản sự chỉ có tu vi tam tầng đi tới, nơm nớp lo sợ nói: "Trong Thương Minh cấm đánh nhau, nếu hai vị có ân oán gì, kính xin đi ra ngoài giải quyết."

"Nghỉ lại!" Lục Diệp mở miệng.

"Ây..." Ngay lúc này, quản sự kia cũng không biết nên làm như thế nào.

Đổng Thúc Dạ hung tợn nhìn quản sự kia, lộ ra tư thế ‘Nếu ngươi dám đáp ứng, ta sẽ cho ngươi không nhìn thấy mặt trời ngày mai.’

Quản sự càng thêm run rẩy.
Bình Luận (0)
Comment