Nhân Đạo Đại Thánh! (Bản Dịch)

Chương 228 - Chương 228: Người Tới Là Khách!

Chương 228: Người Tới Là Khách! Chương 228: Người Tới Là Khách!

Đúng lúc này, một luồng linh lực dao động cường đại xuất hiện, một lão giả sáu mươi tuổi chống trượng gỗ từ cầu thang chậm rãi đi xuống, thỉnh thoảng lại ho nhẹ một tiếng.

Lão giả này lưng còng, dáng vẻ tựa như có thể qua đời tại chỗ bất cứ lúc nào, nhưng linh quang bên ngoài cơ thể lão còn cường đại hơn Đổng Thúc Dạ ở thời kỳ toàn thịnh.

Ít nhất cũng là tu sĩ Linh Khê bát tầng!

Lục Diệp nhìn thấy lão giả này, trong lòng đã ổn định trở lại.

Hắn giao dịch cùng Thiên Cơ Thương Minh rất nhiều lần, cũng biết nội tình của Thương Minh này mạnh mẽ ghê lắm. Nhưng điều khiến hắn cảm thấy đáng lưu ý nhất chính là cái tên của Thương Minh này. Bọn họ có thể lấy hai chữ Thiên Cơ làm danh hiệu, chuyện này có ý vị cực kỳ sâu xa.

Đúng là thị nữ chịu trách nhiệm giao dịch với người khác ở trong Thương Minh này có tu vi không cao, ít nhất là Lục Diệp chưa nhìn thấy người có tu vi quá cao, nhưng hắn vẫn luôn cảm thấy, trong Thương Minh này chắc chắn có cường giả tọa trấn, nếu không làm sao bọn họ có thể bảo vệ được nhiều hàng hóa đáng giá như vậy? Trên đời này không thiếu những hạng người to gan lớn mật, thích bí quá hóa liều.

Cũng tương tự như trụ sở mỗi nhà tông môn đều cần cường giả trấn thủ, Thương Minh nơi này lại càng cần cường giả.

Đây mới là nguyên nhân khiến hắn chọn Thiên Cơ Thương Minh làm mục tiêu. Thương Minh là nơi buôn bán, chỉ cần hắn có thể vọt vào nơi này, vậy thì tạm thời an toàn, Thương Minh sẽ không cho phép có chuyện đánh nhau phát sinh.

Sự thật chứng minh hắn đoán không sai, trong Thương Minh quả thật có cường giả tọa trấn, chỉ là lúc bình thường sẽ không dễ dàng hiện thân.

Đổng Thúc Dạ đuổi giết Lục Diệp vọt vào, quản sự bình thường đã không thể trấn áp được, hiển nhiên cường giả nơi này sẽ ra mặt.

Đổng Thúc Dạ nhìn lão giả từng bước đi tới, gã cũng có chút kiêng kỵ.

Lại nói, gã hiểu biết hơn tên tu sĩ lỗ mãng như Lục Diệp nhiều, cũng biết rõ Thiên Cơ Thương Minh là quái vật khổng lồ như thế nào. Nếu không phải có điều cố kỵ, thì lúc mới vọt vào gã đã động thủ rồi, đâu chỉ dùng ánh mắt trừng Lục Diệp như thế?

"Hai vị tiểu hữu, mọi chuyện nên dĩ hòa vi quý." Lão giả run rẩy đi tới, cười tủm tỉm mở miệng, trên mặt là một mảnh hòa khí.

Lão đứng ở trước mặt, cách Lục Diệp và Đổng Thúc Dạ không xa, trượng gỗ trong tay nhẹ nhàng điểm xuống đất, một chút linh quang lấy quải trượng kia làm trung tâm, vừa rơi xuống đất đã ầm ầm khuếch tán ra bốn phía.

Khóe mắt Lục Diệp nhảy dựng lên, hắn phát hiện mình đã xem thường lão giả này, chỉ sợ người này cũng cùng cấp bậc với Thang Vũ.

Một chiêu thị uy ấy đã mang đến hiệu quả cực kỳ rõ rệt.

Đổng Thúc Dạ vội vàng thu sát khí, ôm quyền với lão giả: "Đã quấy rầy rồi, mong được thứ tội." Gã nhanh chóng khiếp sợ.

Lục Diệp ở một bên nhìn có chút mừng thầm.

"Vị tiểu hữu này thì sao?" Lão giả nhìn về phía Lục Diệp.

"Ta đến thuê chỗ ở!"

"Người tới là khách!" Trên mặt lão giả lộ ra ý cười, sắc mặt Đổng Thúc Dạ lại trở nên khó coi.

Lão giả quay người nhìn quản sự đang đứng một bên nói: "Mang vị tiểu hữu này đi làm thủ tục thuê phòng, phí chỗ ở mỗi đêm mười khối linh thạch!"

"Chờ một chút!" Lục Diệp nhíu mày: "Mỗi đêm mười khối linh thạch?"

Hắn không biết là mình nghe lầm hay là lão già này nói sai.

Lão giả vẫn cười tủm tỉm như cũ: "Mười khối linh thạch."

"Những Thương Minh khác đều chỉ cần một khối linh thạch một đêm!" Lục Diệp cảm giác mình có chút bị nhắm vào, lần này đến phiên Đổng Thúc Dạ ở một bên âm thầm sảng khoái.

Nụ cười trên mặt lão giả dần dần thu liễm, thanh âm cũng dần dần cao lên: "Tuy người tới đều là khách, nhưng Thương Minh chỉ là nơi buôn bán, không phải nơi tị nạn, nếu ai dám có tâm tư lợi dụng Thương Minh, tất phải trả giá đắt!" Lão lạnh lùng nhìn Lục Diệp: "Nói như vậy, tiểu hữu đã hiểu chưa?"

Nói không sai, lão già này không thân không quen với Lục Diệp, tất nhiên sẽ không giúp đỡ hắn cái gì.

Hiện giờ lão ra mặt uy hiếp Đổng Thúc Dạ, đồng thời cũng muốn cho Lục Diệp biết khó mà lui, nếu không phải Thương Minh vẫn trung lập, không tham dự đối kháng của hai đại trận doanh, chỉ sợ lão phải tự mình ra tay đánh luôn cả hai người ra bên ngoài rồi.

"Hiểu rồi." Lục Diệp không so đo những thứ này, trước mắt có một hoàn cảnh tu hành an ổn là quan trọng nhất, hắn lấy ra một cái túi trữ vật kiểm đếm một phen, ném cho tên quản sự kia: "Ở trước mười ngày."

Lão giả kinh ngạc, Đổng Thúc Dạ cũng kinh ngạc.

Lục Diệp kia ra tay chính là một trăm khối linh thạch, không hề giống thủ bút của một tu sĩ tứ tầng.

Quản sự cầm túi trữ vật, nhìn lão giả kia hỏi ý.

Nụ cười của lão giả xuất lại hiện trên môi: "Tìm cho vị khách này một căn phòng lớn nhất và tốt nhất."

"Vâng!" Quản sự kia đáp ứng, đưa tay ra hiệu: "Mời khách nhân đi sang bên này."

Lục Diệp mang theo Hổ Phách theo quản sự kia lên lầu.

Lão giả lại nhìn về phía Đổng Thúc Dạ: "Vị tiểu hữu này thì sao? Ngươi cũng cần chỗ ở?"

"Mười khối linh thạch một đêm?" Đổng Thúc Dạ hỏi.

"Đó là đương nhiên, Thương Minh đối xử bình đẳng với bất kỳ khách nhân nào."

"Vậy thì không được!" Trong lòng Đổng Thúc Dạ thầm nói, đầu óc ta cũng không có bệnh, ai lại đi tiêu hao mười khối linh thạch một đêm cho một gian phòng.

Thêm nữa, hôm nay gã đã chặn được Lục Diệp ở chỗ này, ngược lại không cần lo lắng hắn chạy trốn.

Sau khi Đổng Thúc Dạ hơi trầm ngâm, cuối cùng gã nhẹ nhàng rời khỏi Thương Minh, tới trước một cửa hàng đối diện chỗ này, ngồi ở nơi đó nhìn chằm chằm cửa Thương Minh, sau đó lấy ra hai khối linh thạch nắm ở trong lòng bàn tay, chậm rãi khôi phục.

Gã cũng không tin, Lục Diệp có thể kiên trì tiếp tục ở lại một đêm mười khối linh thạch!

Phòng rất lớn, lớn hơn bất cứ gian phòng nào Lục Diệp từng ở lại, bố trí trong phòng cũng mang tới cho người ta có một loại cảm giác ấm áp, càng khiến Lục Diệp cảm thấy vui mừng chính là, thiên địa linh khí trong phòng này nồng đậm hơn bên ngoài một chút.

Hắn âm thầm phỏng đoán hẳn là nơi này có bố trí thứ gì đó có tác dụng như Tụ Linh pháp trận, ngược lại cũng thuận tiện cho hắn tu hành.

Hơn nữa trong phòng này còn có chỗ tắm rửa rất đẹp.

Một đường bôn ba, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi. Sau khi Lục Diệp và Hổ Phách ăn một bữa cơm no, lại tắm rửa sạch sẽ, lúc này hắn mới bắt đầu tu hành.

Hắn muốn mau chóng tăng tu vi của mình lên, tiêu hao mười khối linh thạch một đêm là quá lớn, dù trong tay hắn hiện giờ có chút tài phú cũng không chịu đựng nổi.
Bình Luận (0)
Comment