Nhân Đạo Đại Thánh! (Bản Dịch)

Chương 229 - Chương 229: Cuối Cùng Cũng Đợi Được!

Chương 229: Cuối Cùng Cũng Đợi Được! Chương 229: Cuối Cùng Cũng Đợi Được!

Linh khiếu trên cơ thể đều được gia trì Tụ Linh linh văn, Lục Diệp lập tức cảm nhận được một phần khác biệt, bởi vì linh khí trong phòng nồng đậm, cho nên sau khi gia trì Tụ Linh linh văn, tu hành sẽ càng hiệu quả hơn.

Cứ như vậy, hắn bắt đầu tu hành, không ngừng lại một khắc nào, từng cái từng cái linh khiếu trong cơ thể đều bị mở ra.

Năm mươi sáu khiếu, năm mươi bảy khiếu, năm mươi tám khiếu ...

Nếu thật sự quá mệt mỏi, hắn chỉ nghỉ ngơi một lát, hoặc khi ngồi trong quãng thời gian quá lâu, làm khí huyết ứ đọng, hắn sẽ đứng dậy luyện đao hoạt động gân cốt.

Từ khi tiến vào Linh Khê chiến trường đến nay, mặc dù Lục Diệp vẫn luôn khắc khổ tu hành, nhưng chưa bao giờ hắn làm giống lần này, hay có khát vọng nhanh chóng tăng lên thực lực như vậy.

Kỳ thực khát khao của hắn cũng không liên quan tới Đổng Thúc Dạ, chủ yếu là ở thêm một đêm tại chỗ này sẽ hao phí mười khối linh thạch, thời gian đúng là vàng bạc!

Đêm khuya thứ tư tính từ lúc Lục Diệp đặt chân tới Thương Minh, trong phòng ngũ tầng, một vị quản sự dáng người linh lung đang báo cáo với lão giả kia về lợi nhuận gần đây của Thương Minh, lão giả nghe đến có chút buồn ngủ.

Quản sự kia cũng không cảm thấy kinh ngạc, sau khi nói xong lại tiếp tục: "Còn có một chuyện cần bẩm báo với đại nhân."

"Nói đi!"

"Một đoạn thời gian gần nhất, linh thạch trên Tụ Linh trận tiêu phí nhiều hơn trước, gần như mỗi ngày đều phải tiêu hao nhiều hơn ba bốn khối linh thạch."

Lão giả rốt cục mở mắt ra: "Chỗ nào xảy ra vấn đề?"

"Phòng chữ Thiên số 3 bên kia."

Phòng chữ Thiên số 3, chính là phòng của Lục Diệp.

Lão giả hơi cân nhắc: "Thiên phú như vậy, ngược lại rất hiếm thấy.”

Thiên phú càng cao, càng có thể hấp thu được nhiều linh khí, mà sở dĩ linh khí trong phòng chữ Thiên nồng đậm như vậy, nguyên nhân cũng đúng như Lục Diệp suy đoán, trong phòng được ngầm bố trí Tụ Linh pháp trận, tụ tập linh khí trong thiên địa linh khí, cũng sẽ tiêu hao linh thạch.

Cường độ pháp trận vận chuyển càng lớn, linh thạch tiêu hao sẽ càng nhiều.

Lão giả từng gặp nhiều tu sĩ có thiên phú xuất sắc, tiêu hao cũng lớn hơn Lục Diệp nhiều, nhưng dùng tu vi tứ tầng mà mỗi ngày phải tiêu hao hơn ba bốn khối linh thạch, cũng có chút không tầm thường.

"Ngài có muốn đuổi hắn ra ngoài không?" Quản sự kia hỏi.

"Người ta không nợ ngươi linh thạch, đuổi như thế nào? Nên nhớ rằng, chúng ta làm kinh doanh, không phải vấn đề là ai đến, mà phải đối xử một cách công bằng, không thể hành động theo sở thích của riêng mình.”

"Vâng."

"Đi xuống đi." Lão giả phất phất tay.

Quản sự kia cung kính cáo lui.

Lão giả ngồi trên ghế ngẩn người, lúc này mới chậm rãi lắc đầu.

Cũng không biết là đệ tử xuất thân từ đại tông môn nào, chạy đến vòng ngoài mài giũa bản thân, thế nhưng một tu sĩ tứ tầng bị lục tầng nhìn chằm chằm, chỉ sợ sống không được quá lâu.

Ngày thứ sáu sau khi vào Thương Minh, thừa dịp Lục Diệp nghỉ ngơi, Hổ Phách tiến lên cọ cọ hắn.

Lục Diệp nhìn Y Y: "Hổ Phách muốn cái gì? ”

Y Y trao đổi với nó một phen, sau đó nói: "Lần trước ngươi lấy ra cái lân phiến kia, Hổ Phách muốn thứ đó.”

Lục Diệp bừng tỉnh, vội vàng lấy lân phiến đó ra, Hổ Phách tiến lên ghé mũi vào trên đó hít mạnh một hơi, một tia máu màu đỏ tươi tràn vào trong lỗ mũi Hổ Phách, nó không ngừng lảo đảo về phía sau vài bước. Và cũng giống lần trước, Hổ Phách lắc đầu vài cái đã ngã xuống đất ngất đi, hào quang màu đỏ nhạt không ngừng chảy bên ngoài cơ thể, rèn luyện thể phách của nó.

Lục Diệp cũng không học theo Hổ Phách, thoạt nhìn tia máu trong lân giáp có cấp bậc rất cao, ngay cả loại yêu thú như Hổ Phách cũng có chút không chịu nổi, Lục Diệp đoán chừng nếu hắn mà hít một ngụm, chắc chắn không có kết cục gì tốt.

Thế nhưng đúng là thứ này có hiệu quả kỳ diệu đối với chuyện rèn luyện thể phách, sau khi tôi thể lần trước, thể chất của Hổ Phách đã được cải thiện thật lớn, hiện giờ là lần thứ hai, cũng không biết nó sẽ có trưởng thành ra sao.

Hắn vẫn duy trì tần suất tu hành của mình.

Một loạt linh khiếu liên tiếp bị mở ra.

Ngày thứ mười lăm từ khi vào Thương Minh, linh khí không ngừng trùng kích, vách tường của khiếu thứ 63 dần dần buông lỏng, ngay trước khi vách tường này bị phá vỡ, Lục Diệp lại ngừng tu hành.

Hắn đứng dậy, kiểm tra trạng thái bản thân, tinh lực dồi dào, khí huyết tràn đầy, sáu mươi ba khiếu muốn phá là sẽ phá được, có thể bắt đầu thực hiện kế hoạch của mình.

Hắn mang theo Hổ Phách đi tới tầng một Thương Minh, tìm một quản sự, hao phí một trăm linh thạch mua mấy tấm linh phù.

Cứ như vậy, linh thạch chỉ còn lại hơn 230 khối, chủ yếu là quãng thời gian nửa tháng ở nơi này đã tiêu tốn của hắn 150 khối linh thạch, nhưng tiền tiêu rất đáng giá, tu hành ở trong gian phòng kia, hiệu suất tăng lên rất nhiều, kế hoạch ban đầu là hai mươi ngày, nhưng chỉ mười lăm ngày đã hoàn thành, rút ngắn được vài ngày.

Linh đan trong tay hắn còn không đến một trăm viên. Lục Diệp suy nghĩ một chút, lại đơn giản đổi linh thạch mua hai trăm viên linh đan, lưu lại hơn ba mươi khối linh thạch dự phòng.

Tất cả đã chuẩn bị xong, Lục Diệp cưỡi Hổ Phách ra khỏi Thương Minh.

Một đôi con ngươi sắc bén lập tức nhìn chằm chằm vào hắn, chính là Đổng Thúc Dạ đã chờ nửa tháng bên ngoài Thương Minh.

Bốn mắt nhìn nhau, sắc mặt Lục Diệp trở nên khó coi như cha mẹ chết. Khóe miệng Đổng Thúc Dạ nhếch lên, gã chỉ nhai miếng thịt khô trong miệng hai lần, rồi cứ thế nuốt xuống.

Cuối cùng cũng đợi được!

Lục Diệp không chút do dự, trực tiếp chụp một tấm Phong Hành linh phù lên người Hổ Phách, nhắm chuẩn một phương hướng xông ra ngoài.

Đổng Thúc Dạ bay lên trời, đuổi theo.

Phía sau gã, chủ quán kia lệ rơi đầy mặt... Nhân sinh thật gian nan, nửa tháng không thể mở cửa, từ sau khi Đổng Thúc Dạ sát khí đằng đằng đứng ở chỗ này, không còn khách nhân nào dám đến thăm.

Nhưng gã lại không dám đuổi người đi, tu vi lục tầng ấy vốn không phải trang trí, một tên tam tầng như gã nào dám tùy tiện đắc tội người ta.

Hiện giờ cuối cùng ôn thần này cũng rời đi rồi! Chủ quán kia nhớ tới nửa tháng này nếm đủ đắng cay, không nhịn được khóc thành tiếng.
Bình Luận (0)
Comment