Chương 230: Chỉ Một Người Có Thể Sống Sót Ra Ngoài!!!
Chương 230: Chỉ Một Người Có Thể Sống Sót Ra Ngoài!!!
Tốc độ của Hổ Phách lại có chút tăng lên, hẳn là lúc trước được tia máu tôi thể, lại có Phong Hành gia trì, dù Đổng Thúc Dạ có thể lướt đi truy kích, nhất thời cũng không đuổi kịp, điều này khiến gã rất tức giận.
Cũng may hiện giờ gã đã thông minh hơn, trên đường truy kích lại ném một hạt linh đan vào trong miệng, bổ sung tiêu hao, đồng thời hai tay đều cầm một khối linh thạch, hấp thu linh lực trong đó.
Thế cục lại quay về nửa tháng trước, trong lúc Lục Diệp chạy trốn, hắn không ngừng xâm nhập vào nơi hoang dã. Hơn nửa ngày sau, tốc độ chạy của Hổ Phách đã chậm rãi giảm xuống, thể lực tiêu hao quá lớn, may mắn Đổng Thúc Dạ cũng như thế, dù có linh đan linh thạch khôi phục, cũng không bổ sung kịp linh lực hao tổn.
Trong lòng giống như tự hiểu ý, hai bên đều dừng lại nghỉ ngơi hồi phục, thế nhưng lần này không nghỉ được bao lâu Lục Diệp đã bắt đầu chạy trốn, Đổng Thúc Dạ tất nhiên sẽ không để mặc cho hắn trốn thoát, cũng lập tức đứng dậy đuổi theo.
Một ngày sau, Đổng Thúc Dạ dừng lại trước một sơn động, khẽ cau mày!
Vừa rồi gã đang ở giữa không trung, tận mắt nhìn thấy Lục Diệp cưỡi con hổ lớn tuyết trắng kia vọt vào trong sơn động này, tình hình quỷ dị ấy khiến gã sinh ra một tia nghi ngờ.
Theo đạo lý, bên chạy trốn không có khả năng dễ dàng dồn chính mình vào chỗ chết. Cho nên đối phương làm như vậy, rõ ràng có chút không bình thường.
Nhưng rất nhanh gã lại nghĩ đến một khả năng khác, có thể là sơn động này thông với phía bên kia, đối phương từ nơi này chạy trốn, sẽ làm ưu thế trượt của gã bị mất đi.
Nghĩ tới đây, Đổng Thúc Dạ không còn do dự nữa, tiến thẳng tới sơn động, nhanh chóng xâm nhập vào bên trong, đương nhiên, gã cũng không ngốc, để tránh Lục Diệp mai phục, đã giơ tay lên chụp một đạo Kim Thân phù lên người. Làm như vậy dù địch nhân phát động đánh lén từ trong bóng tối, gã cũng có thời gian phản ứng.
Trong sơn động u ám ẩm ướt, ngoài dự liệu của Đổng Thúc Dạ, đối phương lại không động tay động chân trong hoàn cảnh bức bách này.
Càng tiến về phía trước, sơn động càng rộng rãi.
Cho đến một khắc nào đó, khi gã vọt vào một đoạn hang động rộng rãi, khu vực này có phạm vi chừng hai mẫu đất (hai mẫu là 7200 mét vuông) , cao hơn mười trượng, trên đỉnh động có thạch nhũ treo ngược, không ngừng nhỏ giọt, phát ra tiếng vang.
Tuy hoàn cảnh tối tăm, nhưng gã chỉ cần liếc mắt một cái đã trông thấy Lục Diệp trốn trong sơn động. Giờ phút này, Lục Diệp đang khoanh chân ngồi, linh lực toàn thân bắt đầu khởi động sôi trào.
Đổng Thúc Dạ có thể xác định đối phương đang có âm mưu quỷ kế gì, nhưng nơi này là không gian nửa phong bế, ngoại của động mà gã vừa đi vào, chẳng còn lối thoát nào khác.
Nghĩa là chỉ cần gã chặn vị trí lối ra này, đối phương sẽ không còn chỗ nào để trốn!
Trong lòng Đổng Thúc Dạ ổn định trở lại, rốt cục cũng bắt được tên này!
Hiện giờ dù đối phương có âm mưu quỷ kế gì, thì ở trước mặt thực lực tuyệt đối, vẫn không chịu nổi một kích.
Gã nhẹ nhàng hít một hơi, để lộ một nụ cười mỉa mai trên khuôn mặt: "Đây là nơi ngươi chọn để chôn thây?"
Gã vứt lời bỗng nhiên bên phía Lục Diệp có khí cơ (chỉ dòng khí vận hành trong cơ thể) phun trào, linh lực điên cuồng dao động, một vòng gợn sóng bao trùm, linh quang bên ngoài cơ thể sáng lên một đoạn.
Linh Khê ngũ tầng!
Đổng Thúc Dạ ngạc nhiên, lúc trước gã truy kích Lục Diệp, đối phương rõ ràng chỉ có tu vi tứ tầng, nhưng vừa qua mười mấy ngày không gặp, hắn lại là tu sĩ ngũ tầng?
Điều này nói rõ một vấn đề, chính là đối phương cố ý kẹt lại ở ngưỡng cửa ngũ tầng, để chọn thăng cấp vào lúc này!
Tốc độ tu hành thật nhanh!
Hai tháng rưỡi trước, đối phương chỉ có tu vi tam tầng, lúc trước khi Đổng Thúc Dạ nhìn thấy Lục Diệp đạt đến tứ tầng, gã đã âm thầm giật mình, thế nhưng trong lòng chỉ nghĩ rằng, chắc hẳn đối phương vốn dừng lại ở tu vi tam tầng thật lâu, cho nên tăng thêm một tầng cũng là bình thường.
Nhưng bây giờ mới biết, kẻ này tăng lên cực kỳ không bình thường!
Hai tháng rưỡi từ tam tầng thăng cấp đến ngũ tầng. Tốc độ tu hành bực này, chỉ nghe cũng khiếp người.
Đổng Thúc Dạ càng cảm thấy lựa chọn của mình không sai. Nếu gã bỏ qua cơ hội lần này, dù lần sau có cơ hội gặp được hắn, chỉ sợ gã cũng không phải đối thủ của người ta, đến lúc đó ai giết ai còn chưa biết được.
Ngay lúc gã giật mình, đột nhiên sau lưng có dao động linh lực truyền ra.
Đổng Thúc Dạ không chút suy nghĩ, đã giơ tay lên đánh ra một đạo thuật pháp về phía bên kia.
Có một bóng dáng chợt lóe lên rồi biến mất. Cùng lúc đó, một tấm linh phù nổ tung ngay cửa động, cộng thêm đạo thuật pháp do Đổng Thúc Dạ đánh ra khiến cửa động nát bấy, đất đá ầm ầm rơi xuống, thoáng cái đã bịt kín cửa động.
Đổng Thúc Dạ hơi kinh hãi, lúc này gã mới phát hiện mục đích của linh phù vừa rồi vốn không phải để công kích gã, mà đối phương muốn phong bế cửa ra.
Lần này hai bên muốn lui cũng không lui được!
Dao động linh lực mãnh liệt nhanh chóng tiếp cận, Đổng Thúc Dạ vội vàng quay đầu, lại lập tức nhìn thấy Lục Diệp thân như sấm sét, đang vội vàng chạy về phía mình.
Giờ phút này, Lục Diệp đâu còn có vẻ mặt như cha mẹ chết lúc mới rời khỏi Thương Minh? Vẻ mặt hắn thật bình tĩnh, nghiêm túc trầm ổn, dù đối mặt với Kim Hồ trảm do Đổng Thúc Dạ đánh tới, cũng nhẹ nhàng nghiêng người tránh thoát.
Nơi này đúng là điểm táng thân, nhưng là nơi hắn chọn lựa cho Đổng Thúc Dạ!
Trên đường chạy trốn, hắn cứ một mực cân nhắc về chuyện Đổng Thúc Dạ có thể trượt đi, cho nên đã yêu cầu Y Y đi tìm địa hình phù hợp. Nếu không một khi tình thế không thích hợp, Đổng Thúc Dạ sẽ một lòng chạy trốn, khiến cho hắn không cách nào ngăn cản được, cho nên muốn giết gã, nhất định phải có địa lợi.
Hang động mà Y Y tìm được không quá lớn, nhưng cũng không nhỏ, miễn cưỡng phù hợp với yêu cầu của Lục Diệp.
Để Y Y thúc giục uy lực linh phù phong bế cửa động, cũng là vì hắn sợ Đổng Thúc Dạ sẽ chạy trốn.
Trước mắt hang động này đã hoàn toàn phong bế, hôm nay hắn và Đổng Thúc Dạ chỉ có một người có thể sống sót đi ra ngoài!