Nhân Đạo Đại Thánh! (Bản Dịch)

Chương 231 - Chương 231: Vừa Đấu Chiến Vừa Thích Ứng!!!

Chương 231: Vừa Đấu Chiến Vừa Thích Ứng!!! Chương 231: Vừa Đấu Chiến Vừa Thích Ứng!!!

Lục Diệp đã thăng lên cảnh giới ngũ tầng, trong cơ thể có thêm một hệ thống tuần hoàn tiểu chu thiên, tốc độ và lực bộc phát của bản thân tăng lên không nhỏ. Hắn tự tin chỉ cần có thể kề sát người Đổng Thúc Dạ, chắc chắn sẽ chém chết gã!

Đúng là pháp tu rất lợi hại, bọn họ tinh thông đủ loại thuật pháp, ra tay là mang theo uy thế hung mãnh, nhưng pháp tu lại có một cách gọi khác.

Lúc trước khi hắn nói chuyện phiếm cùng Hoa Từ đã nghe nàng nói qua. Nữ nhân này nói trong giới tu hành, các tu sĩ xưng thể tu là nhục man tử, binh tu là một đám mãng phu đầu sắt, về phần pháp tu, đó chính là một đám da giòn!

So với thể tu và binh tu cùng cấp độ, thân thể của pháp tu tuyệt đối là kém nhất. Bởi vì bọn họ cần phải quanh năm nghiên cứu thuật pháp, không có thời gian đi rèn luyện thể lực bản thân.

Thậm chí thân thể của những quỷ tu xuất quỷ nhập thần kia còn mạnh hơn pháp tu một đoạn.

Trong lúc tu sĩ cấp thấp tranh đấu, kéo dài khoảng cách chính là thiên hạ của pháp tu, nhưng một khi bị cận thân, sức chiến đấu của pháp tu sẽ giảm đi rất nhiều.

Trong lần giao phong khoảng nửa tháng trước, Lục Diệp mới có cảnh giới tứ tầng, chỉ có thể đột tiến đến vị trí cách Đổng Thúc Dạ tám trượng, nhưng hiện tại hắn đã có tu vi ngũ tầng, hắn tự tin bản thân có thể đột phá phong tỏa do thuật pháp của Đổng Thúc Dạ tạo ra, để đánh tới trước mặt gã.

Trên đường đột tiến, thân hình Lục Diệp di chuyển, lắc mình né tránh từng đạo thuật pháp đánh tới, khoảng cách nhanh chóng bị thu hẹp lại.

Dưới ánh sáng của thuật pháp chiếu rọi, vẻ mặt Đổng Thúc Dạ cũng có chút hoảng hốt.

Trong nháy mắt, khoảng cách giữa hai bên đã thu hẹp lại gần mười trượng!

Đổng Thúc Dạ vừa đánh ra hai đạo thuật pháp, tất cả đều bị Lục Diệp né tránh.

Linh lực điên cuồng tuôn ra, trước mặt Đổng Thúc Dạ xuất hiện một mâm tròn màu đỏ rực, từ trong mâm tròn kia, từng quả hỏa cầu to bằng nắm tay phun ra, lít nha lít nhít bao trùm ra phía trước.

Hang động tối tăm ngay lập tức sáng rõ.

Gã từng dùng đạo thuật pháp này khi đuổi giết Lục Diệp chừng hai tháng rưỡi trước. So với Kim Hồ trảm, lực sát thương của một quả cầu lửa nhỏ hơn rất nhiều, nhưng thắng ở số lượng, phạm vi bao phủ lớn. Hơn nữa gã sở trường thi triển thuật pháp hệ Hỏa hơn thuật pháp hệ Kim một chút.

Lục Diệp đang trực tiếp xông về phía gã chợt nhướng mày, lập tức lóe lên, xê dịch bước chân, muốn từ bên cạnh vòng qua, nhưng đúng lúc ấy, Đổng Thúc Dạ cũng điều chỉnh phương hướng, linh lực toàn thân không ngừng rót vào trong mâm tròn màu đỏ trước mặt.

Ầm ầm ầm ầm...

Từng quả cầu lửa bay ra, đánh lên bốn phía vách động, truyền ra tiếng vang rậm rạp.

Hổ Phách cố hết sức co rút ở phía sau một cột nhũ đá thô to, không nhúc nhích. Thể lực của nó đã tiêu hao quá lớn, không giúp được Lục Diệp bất cứ điều gì, cho nên trước khi khai chiến, Lục Diệp đã để cho nó trốn ở chỗ này, miễn cho bị ngộ thương.

Hơn nữa dù thể lực của Hổ Phách vẫn còn, thì nó cũng khó có thể nhúng tay vào trận chiến đấu như vậy. Tuy trong thời gian qua, nó cũng tăng trưởng không ít, nhưng vẫn kém địch nhân mà Lục Diệp cần phải đối mặt rất nhiều.

Kế hoạch tập kích lúc trước của Lục Diệp đã thất bại, hiện giờ hắn chỉ có thể không ngừng vòng quanh, mượn từng cột nhũ đá đứng sừng sững trên mặt đất ngăn cản công kích của Đổng Thúc Dạ.

Nhưng hắn cũng không nóng nảy, bởi vì tình huống như rất đối có lợi với hắn, Đổng Thúc Dạ duy trì thuật pháp cần tiêu hao linh lực, người sốt ruột hẳn là gã mới đúng.

Quả nhiên chỉ vài hơi thở, Đổng Thúc Dạ đã thay đổi thuật pháp, giơ tay lên chỉ một cái, một con hỏa xà bay múa đánh tới phía sau nhũ đá mà Lục Diệp ẩn thân, hỏa xà kia càng thêm chân thực hơn hỏa xà dùng linh phù thúc giục ra, hỏa diễm thiêu đốt trên thân rắn, mơ hồ có thể thấy được mấy phiến lân giáp.

Hỏa xà cuốn lấy nhũ đá kia, Lục Diệp đã sớm tránh đi, Đổng Thúc Dạ quay đầu nhìn lại, lại nhìn thấy Lục Diệp khí thế hùng hổ từ bên cạnh giết tới.

Gã vội vàng thúc giục linh lực, lặp lại chiêu cũ, chỉ thấy một mâm tròn đỏ rực như thiêu đốt xuất hiện ở trước mặt, từ bên trong mâm tròn kia, một đám quả cầu lửa to bằng nắm tay đánh ra.

Vào giờ khắc này, thân hình Lục Diệp bắt đầu trở nên phiêu hốt bất định mơ hồ khó nắm bắt), chỉ thấy hắn tránh thoát hết quả cầu lửa này đến quả cầu lửa khác, không ngừng thu hẹp khoảng cách đôi bên.

Đổng Thúc Dạ khẽ nhíu mày, gã phát hiện dường như phản ứng của Lục Diệp nhanh hơn vừa rồi một chút.

Đây không phải là ảo giác, đúng là động tác của Lục Diệp đã nhanh hơn trước kia.

Tuy cảnh giới tăng lên có thể khiến thực lực tu sĩ tăng lên tương ứng, nhưng trên thực tế vừa mới thăng cấp, vẫn còn một chút thời gian để thích ứng. Nhưng Lục Diệp vì dẫn Đổng Thúc Dạ nhập hố, đã cố ý giữ lại khiếu thứ sáu mươi ba, lúc hắn đang đột phá thì Đổng Thúc Dạ giết tới, nên hoàn toàn không có thời gian thích ứng với biến hóa của thân thể.

Hắn chỉ có thể vừa giao thủ cùng Đổng Thúc Dạ vừa chậm rãi thích ứng, cũng may loại giao phong kịch liệt này khiến người ta cảm thấy áp lực thật lớn, nhưng tương đương với đó, tốc độ thích ứng cũng rất nhanh.

Lục Diệp lại một lần nữa bị ép trở về, nhưng hắn cảm thấy chỉ chốc lát nữa thôi, hắn hoàn toàn khống chế được lực lượng mới, bởi vậy, hắn dứt khoát tiếp tục trốn ở phía sau đám nhũ đá, tránh né thuật pháp công kích của Đổng Thúc Dạ, đợi cho đến lúc gã điều chỉnh lại ngang nhiên giết ra.

Càng ngày, phản ứng và tốc độ của hắn càng nhanh hơn một chút.

Lục Diệp có một loại trực giác mãnh liệt, lần này hắn sẽ thành công!

Hắn lại lắc mình né tránh đám cầu lửa đánh tới, nếu thật sự tránh không thoát sẽ dùng Ngự Thủ linh văn ngăn cản, mười trượng, tám trượng, năm trượng...

Lục Diệp giơ tay rút đao. Trong nháy mắt khi trường đao ra vỏ, linh lực màu đỏ rực bám lên mũi đao. Trong không gian tối tăm, cả thanh đao tựa như được thiêu đốt lên.

Đao quang xuất hiện, Lục Diệp chém một đao được Phong Duệ linh văn gia trì về phía Đổng Thúc Dạ.

Sắc mặt Đổng Thúc Dạ có chút kinh ngạc, dường như gã không nghĩ ra vì sao Lục Diệp có thể lại gần mình nhanh như thế nào. Sau đó gần như là theo bản năng, gã giơ hai tay lên trước người, giống như muốn dựa vào thân thể của mình để ngăn cản một kích sắc bén kia.
Bình Luận (0)
Comment