Chương 232: Tiểu Tử, Ngươi Quá Coi Thường Pháp Tu Rồi!!!
Chương 232: Tiểu Tử, Ngươi Quá Coi Thường Pháp Tu Rồi!!!
Một tiếng rầm vang, linh quang màu vàng bị nghiền nát, là Kim Thân phù mà Đổng Thúc Dạ đắp trên người lúc tiến vào sơn động. Kim Thân phù bình thường đã không ngăn được một đao tu vi ngũ tầng của Lục Diệp hiện giờ, chỉ một đao đã chém vỡ kim quang.
Nhưng không đợi Lục Diệp mừng rỡ, kim quang trước mặt chớp động đã, hai đạo Kim Hồ trảm giao nhau thành hình chữ thập đánh về phía hắn.
Khoảng cách quá gần, hoàn toàn không thể tránh né.
Trúng kế rồi!
Tốt xấu gì Đổng Thúc Dạ cũng là một pháp tu lục tầng thất tầng, bị hắn đột tiến đến trước người, làm sao có thể làm ra động tác ngu xuẩn là dùng hai tay chống đỡ.
Đó căn bản không phải là chống đỡ công kích của hắn, ngược lại Đổng Thúc Dạ muốn mượn chuyện này để che dấu động tác thi triển thuật pháp của gã, vì lừa gạt Lục Diệp, thậm chí biểu cảm trên mặt gã cũng cực kỳ chân thật.
Diễn thật tốt!
Trên thực tế Lục Diệp đã nghĩ sai rồi, biểu cảm kinh ngạc kia thật sự là kinh ngạc. Đổng Thúc Dạ hoàn toàn không nghĩ tới gã sẽ bị Lục Diệp dễ dàng đến gần như vậy, nhưng đúng là giơ hai tay lên là có dự mưu. Cho tới nay, gã đều cho Lục Diệp một loại ấn tượng rằng một lần gã chỉ có thể phóng thích một đạo thuật pháp, nhưng trên thực tế đó cũng không phải là cực hạn của gã.
Khi một đao của Lục Diệp chém xuống, gã cũng thuận thế chém ra hai đạo Kim Hồ trảm giao nhau, bởi vì gã cảm thấy bản thân có Kim Thân phù hộ thể, lại cộng thêm linh lực hộ thân, dưới hai tầng bảo vệ này, bất kể Lục Diệp làm như thế nào cũng không thể một đao chém chết gã được.
Nhưng nếu Lục Diệp ăn hai đạo Kim Hồ trảm của gã, không chết cũng trọng thương!
Lần tính kế này Đổng Thúc Dạ đã đắc thủ, hai đạo Kim Hồ trảm của gã chém vào ngực Lục Diệp.
Thân thể Lục Diệp ngã ra ngoài. Người còn ở giữa không trung, lồng ngực đã dấy lên một cơn buồn bực, khiến hắn trực tiếp phun ra một ngụm sương máu.
Nhưng Đổng Thúc Dạ cũng thất thủ.
Trong nháy mắt giao phong với nhau, gã lại kêu lên một tiếng thảm thiết, không ngừng lui về phía sau, cúi đầu nhìn, có thể nhìn thấy trên hai tay đã xuất hiện vết thương sâu tới xương, máu thịt bầy nhầy.
Gã không khỏi trợn to hai mắt...
Đây là một đao do tu sĩ ngũ tầng chém ra? Đùa ta sao!
Chỉ một đao đã phá Kim Thân phù của gã trước, sau đó lại tiếp tục phá linh lực hộ thể của gã, chém cho hai tay gã bị thương!
Đổng Thúc Dạ âm thầm cảm thấy may mắn vì mình vẫn luôn duy trì linh lực hộ thân, nếu không một đao này có thể chém hai cánh tay của gã rớt xuống.
Một tu sĩ vừa tăng cấp ngũ tầng, nào có công kích sắc bén như vậy? Rút cuộc linh khí trên tay đối phương có phẩm chất gì?
Lần trước gã đuổi giết Lục Diệp, chỉ thấy hắn dùng Ngự Thủ linh văn tác chiến, mới biết linh văn của hắn có lực phòng hộ cực mạnh. Bởi vậy đến tận giờ phút này, gã mới được lĩnh giáo sức tấn công của Lục Diệp lần đầu tiên, quả thật kinh hãi xuất ra một thân mồ hôi lạnh!
Đổng Thúc Dạ âm thầm sợ hãi, thiếu chút nữa đã chơi hỏng rồi.
"Khụ khụ..." Lục Diệp bị đánh bay ra ngoài ở bên kia chống đao đứng lên, trong miệng tràn đầy vị mặn.
Đổng Thúc Dạ ngưng thần nhìn về phía ngực hắn, rất nhanh lại thất vọng, ngực Lục Diệp không có dấu vết bị chém, trong nháy mắt cuối cùng, hắn đã kịp thời thúc giục Ngự Thủ linh văn ngăn cản, mặc dù ngăn được trảm kích, nhưng lại không ngăn được trùng kích, khiến Lục Diệp bị nội thương.
Hắn thoáng cảm nhận một chút, phần ngực khó chịu, nhưng không có dấu hiệu gãy xương. Đây là chuyện tốt, sau khi được Long tuyền tôi thể, thể lực của hắn đã tăng lên rất lớn, năng lực chịu đánh cũng trở nên mạnh hơn rất nhiều.
Đổng Thúc Dạ sẽ không cho hắn thời gian thở dốc, Lục Diệp vừa đứng lên, gã đã nhịn đau hai tay thúc giục thuật pháp đánh tới.
Các loại thuật pháp màu vàng, màu đỏ, màu trắng liên tiếp bắn ra, liên miên không dứt, Lục Diệp chỉ có thể chật vật tránh né.
Một hồi lâu, hắn mới bình tĩnh lại, xoay người giết tới Đổng Thúc Dạ, trường đao lần thứ hai như lửa đang thiêu đốt.
Từng có kinh nghiệm một lần đột tiến tới trước người Đổng Thúc Dạ, lúc này Lục Diệp đã trở nên thoải mái hơn rất nhiều, nhất là sau khi hai tay Đổng Thúc Dạ bị thương, tần suất gã thi triển thuật pháp rõ ràng giảm xuống không ít.
Mà theo Lục Diệp tập kích, Đổng Thúc Dạ cũng không ngừng lui về phía sau trốn tránh, lúc này quá trình lựa chọn chiến trường trước đó đã thể hiện ra tầm quan trọng của mình, nếu như đánh nhau ở ngoài đồng, Đổng Thúc Dạ chỉ cần một cái trượt là có thể rời xa Lục Diệp, nhưng ở trong không gian kín mít này, gã hoàn toàn không có biện pháp thi triển ưu thế của mình.
Khoảng cách lại nhanh chóng bị thu hẹp một lần nữa, sắc mặt Đổng Thúc Dạ dần trở nên dữ tợn hung ác.
Trong chớp mắt, Lục Diệp đã nhào tới cách mặt Đổng Thúc Dạ ba trượng, hắn cúi người né tránh một đạo thuật pháp, trường đao trong tay nghiêng nghiêng chém lên.
Một đao nhất định phải thành công này lại hụt, lực trùng kích cường đại đánh úp từ trên cao, Lục Diệp vội vàng nâng tay thúc giục Ngự Thủ linh văn ngăn trở, lực trùng kích làm cho thân hình hắn thấp xuống, cả người không nhịn được mà trượt về phía sau.
Đổng Thúc Dạ giương mắt nhìn, lại lơ lửng giữa không trung, vẻ mặt châm chọc nhìn Lục Diệp: "Tiểu tử, ngươi quá coi thường pháp tu rồi!"
Đúng là gã không biết bay, nhưng lại biết Ngự Không Thuật, bằng vào một đạo thuật pháp này, vẫn có thể đứng trên không trung trong thời gian ngắn.
Trừ phi có cánh, nếu không một binh tu ngũ tầng, lấy cái gì ra để đấu với gã? Có thể nói, ngay từ đầu trận chiến này đã được định trước kết quả rồi.
Lúc trước Đổng Thúc Dạ không triển lộ bản lĩnh này, là bởi vì gã cho rằng mình có thể giết chết Lục Diệp, nhưng sau khi giao thủ mới phát hiện, dù đối phương vừa thăng cấp ngũ tầng, cũng không phải dễ giết như vậy, Hiện giờ cánh tay gã đã bị thương, không nên kéo dài thêm nữa, nhất định phải tốc chiến tốc thắng.
Sắc mặt Đổng Thúc Dạ lạnh lùng, giơ tay kích chỉ Lục Diệp, linh lực trên đầu ngón tay bắt đầu khởi động, một cái mâm tròn cỡ mặt bàn bắt đầu phác họa thành hình.