Nhân Đạo Đại Thánh! (Bản Dịch)

Chương 233 - Chương 233: Đây Mới Là Bộ Dáng Nên Có Khi Bắt Đầu Một Cuộc Chiến Sinh Tử?

Chương 233: Đây Mới Là Bộ Dáng Nên Có Khi Bắt Đầu Một Cuộc Chiến Sinh Tử? Chương 233: Đây Mới Là Bộ Dáng Nên Có Khi Bắt Đầu Một Cuộc Chiến Sinh Tử?

Tốc độ của Lục Diệp quá nhanh, lại có linh văn phòng hộ kia, thuật pháp đơn thể rất khó giết chết đối phương, cho nên Đổng Thúc Dạ chuẩn bị vận dụng một chiêu thuật pháp sát thương phạm vi lớn, gã muốn toàn bộ hang động này đều bị hỏa diễm thiêu đốt, chỉ có như vậy, mới có thể bảo đảm sẽ giết chết đối phương.

Mâm tròn hội tụ từ linh lực dần dần thành hình, phía dưới có linh lực bắt đầu khởi động, nương theo thanh âm phốc xuy, một con chim lửa hình thể mập mạp lấy thế sét đánh không kịp bưng tai, một đầu đâm vào trong ngực Đổng Thúc Dạ!

Ầm một tiếng, con chim béo này nổ tung, Đổng Thúc Dạ mang vẻ mặt kinh ngạc từ trên không trung rơi xuống, mâm tròn vừa mới hội tụ thành hình cũng tan thành mây khói. Trong nháy mắt này, linh lực dao động trên người gã trở nên hỗn loạn vô cùng.

Thuật pháp? Gia hỏa này còn biết thuật pháp? Đổng Thúc Dạ từ giữa không trung ngã xuống, gần như đã mất đi năng lực suy nghĩ.

Gã ngàn tính vạn tính, quả thực không nghĩ tới cái tên vừa thăng cấp ngũ tầng như Lục Diệp lại biết thuật pháp.

Hơn nữa đối phương thi triển một đạo thuật pháp kia còn cực kỳ thuận tay, trực tiếp ném tới, tốc độ thi pháp còn nhanh hơn gã một chút, mới đánh cho gã không hề có chút phòng bị nào như thế.

Chẳng lẽ gia hỏa này cũng là pháp tu?

Khóe mắt Đổng Thúc Dạ thoáng nhìn thấy Lục Diệp đang nhanh chóng tiếp cận bên này, gã vội vàng điều chỉnh thân hình, nhưng quá trình thi triển một đạo thuật pháp cỡ lớn bị cắt đứt, còn cứng rắn ăn một đạo thuật pháp của đối phương, dù gã có linh lực hộ thân cũng bị ảnh hưởng nghiêm trọng.

Giờ phút này, linh lực toàn thân gã đang không ngừng kích động, điên cuồng chạy loạn trong linh khiếu, thân hình cứng ngắc.

Cơ hội tốt trước mắt, Lục Diệp phóng vài bước đã vọt tới trước mặt Đổng Thúc Dạ, trường đao có linh lực bám vào hung hăng chém xuống.

Trong lúc trường đao chém xuống, một luồng lực đẩy cường đại cũng từ bên phía Đổng Thúc Dạ truyền đến, không biết gã thi triển thuật pháp gì, nhưng ở trước mặt lực đẩy cường đại kia, đúng là Lục Diệp đã bị đẩy lui về phía sau hơn mười trượng, thật vất vả mới dừng lại được.

Khi hắn ngẩng đầu nhìn lên, đã thấy Đổng Thúc Dạ đứng dậy, nâng tay che ngực, trên ngực phải có một vết thương thật lớn có thể thấy được rõ ràng, máu tươi tuôn ra, trong nháy mắt nhuộm đỏ áo lót.

Trên mặt gã đầy vẻ sợ hãi, bởi vì vừa rồi thiếu chút nữa Lục Diệp đã một đao giết gã. Trong khoảnh khắc linh lực bản thân hỗn loạn, gã hoàn toàn không có một chút lực lượng phản kháng nào. Cũng may trong lúc nguy cấp, gã đã khôi phục được quyền khống chế của bản thân.

Mặc dù may mắn chưa chết, nhưng thương thế như vậy đã cực kỳ thảm trọng.

"Hà..." Thân hình Đổng Thúc Dạ lảo đảo một cái, đến lúc này, rốt cục gã cũng hiểu được dụng ý của Lục Diệp khi dẫn gã tới nơi này, thậm chí hắn còn không tiếp một tấm linh phù để phong bế, ngăn chặn lối ra trước tiên.

Đây đâu phải là nơi táng thân mà Lục Diệp chọn cho hắn? Đây rõ ràng là nơi táng thân hắn chọn cho gã.

Buồn cười, gã vẫn cảm thấy bằng thực lực của mình có thể giết chết đối phương, mà không biết tự đại mới là nguồn gốc của thất bại.

Địch nhân lại vọt về phía gã, căn bản không có ý định cho gã có thời gian thở dốc, giống như cách làm vừa rồi của gã. Hơn nữa so với gã, các chiến đấu của địch nhân càng thêm dứt khoát tàn nhẫn, cực kỳ hung hăng, bởi vì từ lúc bắt đầu đến bây giờ, hắn cũng chưa từng nói một câu, chỉ không ngừng tìm kiếm cơ hội đột tiến, sau đó vung đao.

Đây mới là bộ dáng nên có khi bắt đầu một cuộc chiến sinh tử?

Đổng Thúc Dạ nhìn Lục Diệp nhanh chóng tiếp cận, lại lấy ra một tấm Kim Thân phù từ trong túi trữ vật vỗ lên người, mặc dù gã biết lúc này dữ nhiều lành ít, nhưng vẫn không cam lòng chờ chết như vậy.

Kim thân hộ thể, gã lại giơ hai tay lên, không chút để ý linh lực bản thân điên cuồng tiêu hao, từng đạo thuật pháp liên miên đánh ra.

Nhưng hai tay gã bị thương, ngực phải gần như bị chém đứt, trong thời gian ngắn mất đi lượng lớn máu khiến đầu óc gã mê man, ngay cả hô hấp cũng không thông, trạng thái như thế sẽ dẫn đến tốc độ thi pháp càng chậm, chậm hơn lúc đầu không chỉ một đoạn.

Trong cơn mưa công kích của từng đạo thuật pháp, Lục Diệp vẫn anh dũng lấn người tiến lên, chém xuống một đao.

Kim quang bị nghiền nát, dù trong lúc kim quang bị nghiền nát, Đổng Thúc Dạ còn thúc giục một bức tường linh lực nhưng vẫn không thể hoàn toàn ngăn trở một đao sắc bén này.

Đao này kéo từ vai phải, dừng lại ở dưới bụng trái của Đổng Thúc Dạ, suýt nữa đã mổ rách bụng gã.

Không đợi Đổng Thúc Dạ thi triển thuật pháp gì, Lục Diệp đã vung đao thứ hai tới, lực kháng cự cường đại lại một lần nữa bao trùm, đẩy hắn ra xa mấy trượng.

Khi hắn đứng vững thân hình, Đổng Thúc Dạ lại bay bổng giữa không trung, linh lực toàn thân sôi trào thiêu đốt, thế nhưng đã có vết xe đổ hồi nãy, gã sẽ không ngốc đến mức cứ dừng tại chỗ bất động. Vậy là dưới ánh mắt chăm chú của Lục Diệp, gã đang dùng một loại tốc độ chạy bộ nhỏ, để bay lơ lửng giữa không trung.

Lục Diệp giơ tay lên, một con chim béo vỗ cánh bay ra nhưng không đánh trúng, vấn đề chuẩn xác vẫn luôn nan giải, đó cũng là nguyên nhân Lục Diệp không thúc giục thuật pháp đối địch.

Lần đầu tiên có thể đánh trúng, chủ yếu là vì Đổng Thúc Dạ hoàn toàn không nghĩ tới Lục Diệp biết thuật pháp, lại thêm tốc độ thi pháp đủ nhanh, khiến gã không kịp phản ứng đã bị đánh trúng.

Có thể nói một lần kia là sai lầm lớn nhất của Đổng Thúc Dạ, tuy thương thế cũng không quá nghiêm trọng, nhưng ngay sau đó linh lực hỗn loạn mang đến hậu quả lại là điều khiến gã khó có thể thừa nhận.

Bốn mắt nhìn nhau, Đổng Thúc Dạ nhếch miệng nhe răng cười, sau đó gã giơ tay lên điểm vào ấn ký chiến trường của mình, ấn ký kia lập tức nổi lên điểm đỏ, Lục Diệp thầm nghĩ không ổn, sợ là tên này muốn gọi người, lúc này thi triển thuật pháp càng thường xuyên hơn.

Chốc lát, hào quang ấn ký trên tay Đổng Thúc Dạ thu liễm lại. Cùng lúc đó, bỗng nhiên linh quang quanh người gã trở nên ảm đạm xuống, thân hình trực tiếp đâm thẳng xuống mặt đất.

Lục Diệp có chút không hiểu tình huống này, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, linh lực của gã đã cạn kiệt rồi!
Bình Luận (0)
Comment