Nhân Đạo Đại Thánh! (Bản Dịch)

Chương 237 - Chương 237: Không Được Gọi Sư Huynh, Phải Gọi Là Sư Thúc!!!

Chương 237: Không Được Gọi Sư Huynh, Phải Gọi Là Sư Thúc!!! Chương 237: Không Được Gọi Sư Huynh, Phải Gọi Là Sư Thúc!!!

Không đến nửa năm trước, Binh châu Hạo Thiên minh tấn công Tà Nguyệt cốc.

Sau khi Tà Nguyệt cốc bị công chiếm, mười tông môn đã thu vào đám môn đồ của họ. Lúc ấy Lục Nhất Diệp kia được Bích Huyết tông thu vào làm môn hạ.

Tên thật của hắn là Lục Diệp.

Nhất Diệp chỉ là một biệt danh do người khác đặt cho hắn, bởi vì thời điểm kiểm tra đo lường thiên phú, hắn có thiên phú Nhất Diệp.

Và tại thời điểm đó, hắn mới chỉ khai được một khiếu!

Nói cách khác, không đến nửa năm, Lục Nhất Diệp này đã từ tu sĩ một khiếu trưởng thành tới ngũ tầng cảnh rồi.

Bình quân hơn một tháng lên một tầng.

So sánh với quãng thời gian hai tháng rưỡi, tu vi tăng lên hai tầng cảnh thì tin tức hắn dùng không đến nửa năm đã từ khai mở một khiếu đến ngũ tầng cảnh, tuyệt đối là chuyện làm kẻ khác khiếp sợ!

Phải biết rằng, thiên phú Nhất Diệp không được xưng là thiên tài, cho nên tốc độ trưởng thành của đối phương nhanh như vậy, chỉ có thể giải thích bằng hai chữ “kỳ ngộ” mà thôi.

Hơn nữa hắn cũng không có hoàn cảnh tu hành tốt đẹp gì.

Bởi vì lúc ấy khi chưởng giáo Đường Di Phong của Bích Huyết tông dẫn hắn về tông, đã gặp phải đánh lén trên đường.

Chuyện này xong xuôi mới truyền ra tình báo, nói rằng dù Đường Di Phong đã xử lý được kẻ đánh lén nhưng bản thân cũng bị trọng thương. Trong nửa năm này, Đường Di Phong vẫn một mực ở bên trong Áo sơn dưỡng thương, đóng cửa không ra ngoài.

Về phần Lục Diệp kia, đã chết thảm trong dư chấn của chiến đấu.

Bích Huyết tông vừa thu nhận được một môn nhân, đã bị chặt đứt truyền thừa…

Sau khi phó minh chủ Bàng Chấn của Hạo Thiên minh chứng thực tin tức này, đã giận tím mặt, truyền lệnh nhất quyết phải tra cho rõ.

Kết quả là đã bắt được vài con cá lớn âm thầm móc nối cùng trận doanh Vạn Ma lĩnh.

Lúc ấy chuyện này đã gây nên một đợt ồn ào xôn xao tại Binh Châu Tu Hành giới.

Nhưng hiện giờ xem ra, Bàng Chấn kia hoàn toàn là đánh rắm.

Bởi vì Lục Diệp kia căn bản không chết, mà được Đường Di Phong đưa vào Linh Khê chiến trường, thậm chí cũng không biết chuyện Đường Di Phong kia bị thương nặng là thật hay chỉ thuần túy là đồn đại?

Dù sao lão đông tây Đường Di Phong kia, thoạt nhìn tiên phong đạo cốt, đức cao vọng trọng, nhưng trên thực tế, trong bụng đầy những ý nghĩ xấu...

Năm đó tu sĩ trận doanh Cửu Châu Vạn Ma lĩnh đã được nếm trải sâu sắc chuyện này rồi.

tốc độ truyền tin tức trong Tu Hành giới rất nhanh, chỉ một ngày, xuất thân lai lịch của Lục Diệp, thậm chí cả chuyện trên đường về tông cùng chưởng giáo đã bị người đánh lén… tất cả đều được người ta đào lên, chỉ thiếu mỗi chuyện kiểm tra xem khố của hắn có màu gì thôi.

Có một số việc căn bản không giấu giếm được, chỉ cần có manh mối, những người có tâm kia đều sẽ xâu chuỗi tất cả lại với nhau.

Ngay tức khắc, không ít tông môn nghiêm túc hẳn lên.

Hơn mười năm về trước, Binh châu Bích Huyết tông chính là tông môn đại danh đỉnh đỉnh khắp cả Cửu Châu, cũng là ác mộng của rất nhiều những thế lực đối địch.

Đám tu sĩ Vạn Ma lĩnh ở niên đại đó đã từng bị Bích Huyết tông chà đạp chèn ép, chỉ còn cách gian khổ phản kháng, cầu sinh.

Phía sau đỉnh một ngọn núi, tại trụ sở nhị phẩm tông môn Đan Tâm môn, thuộc vòng trung tâm của chiến trường, có một con chim ưng bằng nham thạch đang giương cánh bay lên.

Tên của thứ này là Ưng Phi thạch.

Có một bóng dáng đang ung dung ngồi phía trên Ưng Phi thạch. Người này khoác lên mình một bộ trường bào màu trắng có thêu từng đám mây đỏ, làm nổi bật lên thân hình cao to cực kỳ rắn chắc.

Tuy mái tóc trên đầu hắn nhuốm màu bạc trắng như tuyết, xem tuổi cũng chỉ chừng trên dưới ba mươi nhưng trong đôi mắt người này lại ẩn chứa một mảnh tang thương, sâu lắng.

Hắn ngồi phía trên Ưng Phi thạch, một chân gác lên, một chân khác thả lỏng giữa không trung, bên người đặt một hồ lô rượu.

Người này hơi hơi nheo mắt ngắm nhìn mặt trời chiều dần ngả về phía tây, lại đưa tay tóm lấy hồ lô rượu bên cạnh, ngửa đầu uống một ngụm lớn, đáng tiếc rượu trong hồ lô đã cạn, thứ dốc vào miệng hắn chỉ vỏn vẹn là cái tịch mịch mà thôi.

Thanh niên áo trắng tóc trắng quơ quơ hồ lô, từ từ thở dài một tiếng.

Bỗng dưng, ngay lúc đó, trước mắt hắn sáng ngời, hắn vừa nhìn thấy một luồng độn quang từ phía dưới bay lên, lập tức bật cười hắc hắc: "Rượu đến đây!" rồi vẫy vẫy tay với luồng độn quang nọ.

Chỉ trong chốc lát, độn quang kia đã hạ xuống bên người hắn, để lộ ra bóng dáng của một thiếu nữ xinh đẹp đáng yêu.

Thiếu nữ này có dáng người lả lướt, mặc một bộ y phục màu lục, mái tóc tết thành hai chiếc đuôi ngựa. Nàng vừa xuất hiện đã lộ ra nụ cười với thanh niên kia, bên khóe miệng thấp thoáng lúm đồng tiền trông thật đẹp mắt.

"Sư huynh!" Thiếu nữ cất tiếng trong trẻo, hô một câu.

"Cái gì mà sư huynh!" Thanh niên trừng mắt, sửa lại cho đúng: "Gọi sư thúc!"

“Hả?" Thiếu nữ nghiêng đầu nhìn hắn, trong mắt đẹp có hào quang giảo hoạt hiện lên: "Ngươi xác định?"

Thanh niên nghiêm mặt nói: "Bối phận không thể loạn, phụ thân ngươi là sư huynh ta, đương nhiên ngươi phải gọi ta là sư thúc."

Thiếu nữ đặt hai tay sau lưng, một cước dẫm nát hư không, giả vờ muốn đi, nhưng lại liếc mắt nhìn thanh niên kia rồi nói: "Vậy ngươi cứ suy nghĩ cho kỹ đi, gọi là sư huynh mới có rượu uống, về phần sư thúc... Tìm chốn nào mát mẻ mà ngồi đợi."

"Thiền Nhi sư muội, ngươi thật nghịch ngợm!" Thanh niên lại tỏ vẻ nghiêm trang răn dạy.

Lúc này thiếu nữ tên là Thiền Nhi kia mới thổi phù một tiếng, thu chân lại, rồi từ trong túi trữ vật lấy ra vài vò rượu đưa qua. Thanh niên nộ vội vàng mở nắp một vò, ngửi chút hương vị, chân mày lập tức cong lên: "Rượu ngon!"

Hắn vội vàng dốc vò lên uống liền mấy ngụm, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn ợ lên một hơi đầy rượu, thuận miệng hỏi: "Rượu này ủ kiểu gì vậy? Đã có chút năm tuổi rồi."

Thiếu nữ vừa đổ rượu mà mình mang đến vào trong hồ lô rượu của thanh niên kia vừa thuận miệng nói: "Là rượu do nương của ta chôn ở Thúy Trúc lâm."

Thanh niên ngây người, vẻ mặt đầy ngơ ngác nhìn Thiền Nhi: "Đó không phải là đồ cưới của ngươi sao? Lá gan của ngươi lớn như vậy, nếu để cho nương của ngươi biết..."

Thiền Nhi hì hì cười: "Ngươi không nói, ta không nói, nương của ta làm sao mà biết được?"
Bình Luận (0)
Comment