Chương 238: Tồn Tại Đứng Đầu Linh Khê Bảng!!!
Chương 238: Tồn Tại Đứng Đầu Linh Khê Bảng!!!
Thanh niên lộ ra vẻ mặt rối rắm nhìn Thiền Nhi, lại nhìn hồ lô rượu của mình, cuối cùng dứt khoát ngửa đầu uống thêm mấy ngụm nữa, lòng thầm nói “Mặc kệ nó, dù sao từ nhỏ hắn cũng bị người ta đánh thành quen rồi, chỉ cần hắn không rời khỏi Linh Khê chiến trường, lão yêu bà kia đừng mơ làm gì được hắn...
"Sư huynh, chừng nào thì ngươi cưới ta?" Thiền Nhi trút xong rượu ngon, đi qua ngồi ở trước mặt thanh niên nọ, lộ ra vẻ mặt nghiêm túc hỏi han.
"Khụ khụ khụ..." Thanh niên kia nghe vậy, lập tức ho khan kịch liệt một hồi, sau đó vươn tay lau lau khóe miệng, răn dạy thiếu nữ: "Nói bừa cái gì vậy? Ta là sư thúc của ngươi!"
Thiếu nữ nghiêng đầu, mấp máy đôi môi đỏ mọng mềm mại, thản nhiên nói: “Vào một buổi tối của ba mươi hai năm trước, ngươi thân..."
Nhìn dáng vẻ của nàng không lớn nhưng trên thực tế đã sử dụng thuật dưỡng nhan, nên từ vẻ bề ngoài căn bản không thể đoán ra độ tuổi chân thật.
"Ngậm miệng lại!" Thanh niên lộ vẻ mặt bối rối, có tật giật mình, nhìn dáo dác bốn phía xung quanh, không tự chủ được bắt đầu đè thấp giọng xuống: "Nếu để nương của ngươi nghe được, ta còn sống nổi hay không? Hơn nữa ở thời điểm kia còn nhỏ..."
Thời điểm đó mới vài tuổi thôi, chẳng hiểu sao nàng vẫn nhớ được rõ ràng như vậy… Hỡi ôi, chuyện cũ nghĩ lại mà kinh!
"Vậy ta không nói nữa." Thiền Nhi mỉm cười nhìn thanh niên, còn đưa tay lên môi của mình kéo một đường, tỏ vẻ ta sẽ khóa miệng mình lại, không tiết lộ cho bất kỳ ai hết.
Thanh niên lập tức cảm thấy đau đầu, ở chung với nhau nhiều năm như vậy, hắn vô cùng rõ ràng tính cách của thiếu nữ này, đối phương càng lộ ra dáng vẻ rộng lượng kiểu này, càng chứng minh nàng đang có một chuyện cực kỳ quan trọng chưa nói.
Hắn thở dài: "Có chuyện gì, mau nói đi."
Thiền Nhi cười tủm tỉm nói: "Ta nói đây, ngươi phải cưới ta!"
"Ngươi ngậm miệng lại!" Thanh niên bật ra một câu cực kỳ rõ ràng lưu loát, sau đó xoay người, đưa tấm lưng về phía thiếu nữ, ra vẻ không thèm nghe nữa.
"Ngươi không muốn nghe chuyện về Bích Huyết tông?" Âm thanh của Thiền Nhi lập tức vang lên từ phía sau lưng.
Thanh niên quay đầu, vẻ mặt trở nên ngưng trọng, miệng mấp máy vài cái, cuối cùng hơi khàn giọng nói: "Có phải bọn họ đã bị phế truất rồi? Tính toán thời gian một chút cũng kém không nhiều lắm."
Thiền Nhi lắc đầu, đôi mắt to cong thành hình trăng non: "Có lẽ Bích Huyết tông không bị phế truất đâu."
"Ngươi có ý gì?" Thanh niên hơi nhíu mày, ba mươi năm không thu nhận được môn đồ, Bích Huyết tông đã đến biên giới bị phế truất rồi.
Hai tháng sau, sẽ bắt đầu phán định phẩm cấp tông môn. Nhưng lực lượng của con người không thể can thiệp vào loại phán định này được.
Hai người lão đầu tử và sư tỷ đã chống đỡ được ba mươi năm, Bích Huyết tông cũng từ nhất phẩm chậm rãi giảm đến cửu phẩm, lúc này không có khả năng tiếp tục giữ lại chữ ‘Tông’ kia nữa.
"Thì ta chỉ nghe nói thôi. Ta nghe nói, nửa năm trước Đường lão đã thu nhận một đệ tử, nhưng trên đường trở về bị người đánh lén, sau đó Đường lão bị tình thế ép buộc phải đưa hắn vào Linh Khê chiến trường. Hiện hiện giờ, tiểu gia hoả có tên là Lục Nhất Diệp này đã có tu vi ngũ tầng cảnh, đang đi về phía trụ sở Bích Huyết tông."
Thiền Nhi còn chưa nói xong, thanh niên đã trực tiếp đứng lên, trên mặt tràn đầy vẻ khiếp sợ và không dám tin tưởng: "Lão đầu tử thu đồ đệ?"
"Hình như là vậy!"
"Có thể xác nhận độ chính xác của tin tức này không?"
"Ta không rõ ngọn nguồn ở nơi nào, nhưng hiện giờ, tin tức này đã lan truyền khắp nơi rồi, rất nhiều người đều biết."
"Lan truyền rồi?" Thanh niên nhướng mày, hô nhỏ một tiếng: "Không tốt!"
Hắn chỉ thốt ra một tiếng như vậy, quanh thân đã bị bao phủ bởi một tầng kiếm quang, tiếp đó phá không mà đi.
"Nhớ phải cưới ta nhé!" Thiền Nhi hô to ở sau lưng, nhưng chẳng nghe được tiếng đáp lại, nàng lập tức hừ nhẹ một tiếng: "Vội vội vàng vàng, cũng không hỏi vị trí đã đi rồi."
Nàng oán trách một câu như vậy nhưng vẫn truyền một tin tức qua cho thanh niên kia, kể lại tỉ mỉ kỹ càng những tin tình báo mà mình thu thập được.
Ngay sau đó, một tiếng quát chói tai từ phía trước truyền đến: "Chưa nhận được mệnh lệnh không cho phép tự tiện rời tông. Lý Bá Tiên ngươi muốn làm gì? A nha nha!”
Giọng nói kia vừa vang lên đã rơi rớt đi đâu mất, cũng không biết người nói câu này vừa gặp phải chuyện gì.
Phía trên Ưng Phi thạch, thiếu nữ tên Thiền Nhi kia cũng đứng dậy, hơi trầm ngâm một chút rồi lẩm bẩm: "Thánh Hỏa giáo, Kim Vân lâu, Bách Luyện cốc, nên đi nhà nào nhỉ? Quên đi, ta lười suy nghĩ!"
Ngay sau đó, nàng nhìn dáo dác hai bên không thấy người, vội vàng tháo một chiếc giày thêu ra, ném nó lên bầu trời, tiếp đó, chú ý xem phương hướng mà chiếc giày thêu kia chỉ là nơi đâu: "Phương hướng này, dường như là Bách Luyện cốc? Vậy đi Bách Luyện cốc."
Nói xong như vậy, nàng nâng tay, tung ra một chiếc khăn tay. Chiếc khăn tay kia lập tức đón gió lớn lên, hóa thành một món linh khí rộng chừng mấy trượng, Thiền Nhi phi thân dừng trên chiếc khăn nọ rồi ngự không mà đi.
Rất nhanh, âm thanh mới nãy vừa vang lên đã tiếp tục cất lời: "Nguyệt Thiền sư tỷ ngươi muốn đi đâu?"
"Tránh ra, tránh ra!" Thiền Nhi không chút khách khí, vẫy vẫy tay.
"A nha nha..." Âm thanh kia lại vừa vang lên vừa rơi xuống, hồi lâu không ngớt.
Chỉ trong một khoảnh khắc, đã thấy bóng dáng mặt xám mày tro đứng lên từ trên mặt đất, nhìn theo phương hướng chiếc khăn tay kia rời đi, vẻ mặt rầu rĩ như nhà có tang.
Trấn thủ sứ và phó sứ cùng nhau chạy, Đan Tâm môn lập tông nhiều năm như vậy, còn chưa từng xuất hiện loại chuyện quá đáng tới cỡ này.
Lần này lớn chuyện rồi!
Hắn vội vàng đưa tin ra ngoài, khiến cho rất nhiều đồng môn trấn thủ ở các nơi yếu địa, mở ra đại trận phòng hộ, tránh cho kẻ thù từ bên ngoài nhân cơ hội này xâm lấn, đồng thời lại nhờ người ta đưa tin về Cửu Châu, báo cho bản tông bên này chuyện vừa xảy ra.
Hai ngày sau, tại trụ sở Bách Luyện cốc thuộc vòng trong chiến trường, đại trận phòng hộ của tông môn đã mở ra, trấn thủ sứ tọa trấn ở nơi đây ôm vẻ mặt oán giận nhìn bóng dáng nàng kia trên bầu trời: "Phong Nguyệt Thiền, ngươi muốn làm gì?"
Nhưng hắn cũng chỉ có thể tránh ở bên trong đại trận phòng hộ rống ầm ĩ, căn bản không dám chạy ra ngoài khiêu khích đối phương.
Không vì cái gì khác. Chỉ vì nữ tử đang bay ở trên trời kia, là tồn tại đứng đầu bảng Linh Khê Bảng.