Chương 241: Để Ta Đi Đánh Ngất Hắn Nhé!!!
Chương 241: Để Ta Đi Đánh Ngất Hắn Nhé!!!
Lại nói, lần đầu tiên Thiên Phú thụ hấp thu chính là một khối khoáng thạch ẩn chứa hỏa diễm màu da cam ở bên trong, lần thứ hai nó hấp thu chính là Phá Chướng Quả thụ dưới mặt đất nóng rực, đại khái là nó sẽ hấp thu loại năng lượng có tiêu chuẩn như vậy. Nhưng Lục Diệp lại không biết nên đi đâu và làm gì để tìm kiếm thứ năng lượng như vậy. Hai lần trước đều là cơ duyên xảo hợp mà thôi.
Cũng may, trước đó linh lực của hắn cũng đủ tinh thuần, chỉ có một chút tạp chất như hiện giờ cũng không tạo thành ảnh hưởng với hắn.
Hiện giờ, hắn không thể tiếp tục nuốt phục linh đan tu hành một cách bừa bãi, không kiêng nể gì như trước kia, một ngày nhiều nhất chỉ phục dụng một viên, sau đó mượn dùng Tụ Linh linh văn tới đề thăng thực lực.
Trong tay hắn vẫn còn không ít linh thạch. Vốn dĩ hắn tính toán đi Thiên Cơ Thương minh hỏi một chút, có thể mua được vật phẩm làm nhiên liệu cho Thiên Phú thụ hay không.
Nhưng hiện giờ, hắn lại không đi được. Từ mấy ngày nay, hắn đã gặp được vài đoàn tu sĩ trận doanh Vạn Ma lĩnh rồi, hơn nữa mỗi một đoàn đều có ngũ tầng cảnh tọa trấn. Hắn có cảm giác dường như hắn đang bị người ta nhằm vào.
Lục Diệp và YY quét dọn chiến trường, sau đó ngẩng đầu nhìn lên, phía không trung có phi ưng đang xoay quanh, tựa như đang tìm kiếm con mồi.
Cùng lúc đó, phía dưới một gốc đại thụ cách nơi Lục Diệp đang đứng ngoài ba dặm, có mấy tu sĩ đang tụ cùng một chỗ, bên người là mấy khối thi thể nằm ngổn ngang lung tung, còn trước mặt bọn họ là một tấm gương, phiên bản thu nhỏ của linh khí Tiểu Ảnh Nguyệt bàn, hình ảnh hiện ra bên trên chính là bóng dáng Lục Diệp.
Thật rõ ràng, thứ này là một loại linh khí thị giác cho phép người ta quan sát từ trên cao.
Mấy người đang yên tĩnh nhìn chằm chằm vào tình cảnh bên trong Tiểu Ảnh Nguyệt bàn.
Một nam tử nuốt nước miếng một cái: "Đây là ngũ tầng cảnh?"
Bọn họ đã tận mắt nhìn thấy cách Lục Diệp quật ngã một đội tu sĩ Vạn Ma lĩnh xuống mặt đất giống như chặt dưa thái rau, thủ pháp kia rõ ràng lưu loát, vừa nhìn đã biết đối phương từng giết không ít người, hơn nữa loại tốc độ giết địch này quá kinh khủng, ngay cả lục tầng cảnh cũng không sánh bằng.
"Chúng ta không tìm lầm chứ?" Tên còn lại mở miệng: "Đừng có tìm lầm đấy."
"Tu vi ngũ tầng cảnh, cưỡi một con hổ lớn trắng như tuyết, xuất phát từ Phong Vân sơn, đi về hướng Bích Huyết tông, tuổi chừng mười sáu, mười bảy… ngoại trừ hắn còn có thể là ai?" Một nữ tử có dáng người mập mạp dẫn đầu mở miệng.
Hình ảnh trên Tiểu Ảnh Nguyệt bàn kia cũng là nàng thúc giục linh lực duy trì. Xem tu vi của nàng, rõ ràng là một vị tu sĩ thất tầng cảnh, còn những người đồng hành cùng nàng, có ba vị sáu tầng cùng mấy ngũ tầng cảnh khác.
Ở thời điểm bình thường, căn bản không có khả năng nhìn thấy một tiểu đội như vậy ở vòng ngoài chiến trường.
Vốn dĩ bọn họ đang từ trụ sở nhà mình khởi hành đến điểm tiếp giáp giữa vòng ngoài và vòng trong, bởi vì bọn họ có thực lực như vậy, rất thích hợp để rèn luyện ở vị trí như thế này, nhưng đi được nửa đường, bỗng nhiên cả đám nhận được mệnh lệnh từ sư phụ, đành phải vội vàng đuổi tới bên này.
Bọn họ cũng không rõ lắm về chuyện ân oán của bậc bề trên, chỉ biết là Bích Huyết tông kia có ân với sư môn nhà mình, cho nên ngay khi tin tức kia bắt đầu không thể khống chế khuếch tán ra ngoài, sư môn trưởng bối đã lệnh cho bọn họ tiến đến tiếp ứng thiếu niên cưỡi Bạch Hổ này, bảo vệ hắn an toàn.
Mà trên thực tế cũng không chỉ mỗi mình tông môn bọn họ có hành động như vậy, hiện giờ cả Linh Khê chiến trường đều đang cuộn trào sóng ngầm, lớp lớp mênh mông.
Có rất nhiều tông môn muốn bảo vệ thiếu niên này.
Nhưng lại có càng nhiều tông môn hơn muốn giết thiếu niên này.
Đây là một ván cờ giữa hai đại trận doanh, mà sinh tử của thiếu niên kia lại quyết định thắng bại cuối cùng.
"Chúng ta đã tìm được người rồi, kế tiếp nên làm như thế nào? Trực tiếp qua gặp mặt ư?" Một vị lục tầng cảnh trong tiểu đội mở miệng hỏi.
"Không ổn." Tên còn lại lắc đầu: "Âm thầm bảo vệ sẽ tốt hơn một chút. Không ít tông môn phe Vạn Ma lĩnh bên kia đều đã ra tay. Là chúng ta ở gần, tới sớm nên chiếm được ưu thế nhưng nếu bị bại lộ, phơi bày tung tích ra ngoài ánh sáng, thực dễ dàng sẽ bị đối phương nhằm vào. Hơn nữa hẳn là người này còn chưa rõ ràng về tình huống hiện tại của mình, tùy tiện đi tiếp xúc chỉ sợ sẽ phản tác dụng, nếu vì vậy mà khiến hắn sinh ra tâm lý khúc mắc càng không hay."
"Nhưng cứ âm thầm bảo vệ lại chưa chắc có thể bảo vệ hắn chu toàn."
"Theo ta, cứ trực tiếp đánh ngất hắn mang đi!" Có đại hán khôi ngô đề nghị.
Mọi người quay đầu nhìn hắn, đại hán mờ mịt: "Ta nói không đúng ư?"
"Có thể." Một vị lục tầng cảnh gật đầu: "Ngươi đi đánh ngất hắn nhé!"
Đại hán kia vội vàng rụt cổ lại: "Ta sợ bị hắn chém!"
Tuy hắn là lục tầng cảnh nhưng cũng không nắm chắc sẽ thắng nếu trực tiếp đối chọi với thiếu niên vừa rồi, hồi nãy người ta ra tay rất sắc bén.
Cuối cùng vẫn là nữ tu thất tầng cảnh cầm đầu kia đưa ra quyết định: "Ta đi tiếp xúc cùng hắn, bảo vệ bên cạnh hắn, còn các ngươi âm thầm đi theo."
Nàng đã nói như vậy, tất cả mọi người đều không có dị nghị.
Nhưng rất nhanh cả đám đều lộ vẻ mặt kỳ quái, bởi vì nữ tu kia vừa đi về phía trước vừa xé rách y phục của mình, càng lấy hai tay nâng ngực lên, dùng sức ép về chính giữa…
Một vị lục tầng cảnh đưa tay bụm trán, không đành lòng nhìn thẳng, vì nhiệm vụ sư môn, Lam sư tỷ quá mức liều mạng rồi.
Bên kia, Lục Diệp cưỡi Hổ Phách tiếp tục đi về phía trước, nhưng chưa đi được bao xa, lại chợt nghe có tiếng kêu cứu mỏng manh truyền đến. Hắn nghiêng tai lắng nghe, quả thật là có người kêu cứu, hơn nữa còn là một nữ tử hô cứu mạng.
Hắn không lập tức tiến lên. Một đường này, hắn đã gặp được quá nhiều chuyện kỳ quái, cẩn thận cảnh giác một chút luôn đúng.
Rất nhanh sau đó, Y Y đi dò đường ở phía trước đã quay về, nhắn cho Lục Diệp một tin tức, có một nữ tử bị thương, xem ra đã gặp phải yêu thú gì rồi, bởi vì ở gần đó không thấy dấu vết bẫy rập.
Lục Diệp gật gật đầu, lập tức lệnh cho Hổ Phách thoáng sửa lại phương hướng, tiếp tục rời đi.