Nhân Đạo Đại Thánh! (Bản Dịch)

Chương 242 - Chương 242: Gia Hoả Này... Là Loại Hình Ngoài Lạnh Trong Nóng Ư?

Chương 242: Gia Hoả Này... Là Loại Hình Ngoài Lạnh Trong Nóng Ư? Chương 242: Gia Hoả Này... Là Loại Hình Ngoài Lạnh Trong Nóng Ư?

Cùng lúc ấy, Lam sư tỷ quần áo tả tơi vẫn đang há miệng kêu cứu, bỗng nhiên ấn ký chiến trường có động tĩnh, nàng quan sát một phen, lại trợn mắt há hốc mồm: "Chạy rồi?"

Tiểu tử kia lại lượn vòng chạy qua khu vực gần đó?

Dưới tình huống bình thường, bất cứ ai đụng tới một nữ tử kêu cứu ở vùng dã ngoại hoang vu, đều sẽ đã chạy tới điều tra tình huống?

Nhưng tiểu tử kia lại chạy đi, là có ý tứ gì?

Chẳng lẽ do nàng hô không đủ lớn tiếng, không đủ thê thảm sao?

Lam sư tỷ ngây ngốc đứng dậy, trên trán nổi lên một sợi gân xanh.

Tiểu hỗn đản này, thật muốn đấm cho hắn một cái!

Rất nhanh sau đó, Lam sư tỷ đã thay đổi một bộ quần áo sạch sẽ hội hợp cùng tiểu đội, sắc mặt âm trầm như muốn chảy ra nước.

"Hiện tại chúng ta làm sao bây giờ?"

Lam sư tỷ vẫn ôm theo sắc mặt âm tình bất định, suy nghĩ một lát rồi nói: "Cứ giữ nguyên kế hoạch, ta vẫn còn cách để tiếp xúc với hắn, các ngươi âm thầm đi theo!"

"Có thể thì có thể nhưng tiểu tử này có tọa kỵ, tốc độ khá nhanh, chúng ta đuổi theo hắn mấy ngày thì không có vấn đề gì nhưng thời gian quá dài khẳng định không đuổi kịp." Có lục tầng cảnh mở miệng.

Lam sư tỷ nói: "Không cần lo lắng, chúng ta chỉ cần bảo vệ hắn một đoạn đường, tới phía trước, sẽ có người của tông môn khác đi tới tiếp nhận."

Mọi người nghe vậy trong lòng hơi bình tĩnh lại, nếu nói như vậy, nhiệm vụ lần này cũng không quá khó khăn.

Ban đêm, bên cạnh lửa trại, Lục Diệp đang cùng hổ lớn ăn thịt nướng, chợt ở gần đó có linh lực dao động truyền đến. Hắn vội vàng đứng dậy, cảnh giác nhìn vào bóng đêm đặc sệt phía trước.

Chỉ chốc lát sau, một bóng dáng đã từ bên kia chạy vội đến, Lục Diệp nâng tay đè lại chuôi đao, đôi mắt lạnh lùng dừng trên bóng dáng người vừa tới.

Đối phương là một nữ tử quần áo không chỉnh tề, dáng người rất xinh đẹp, cũng không biết rốt cuộc là nàng đã gặp phải chuyện gì, chỉ thấy giờ phút này vẻ mặt đang vô cùng bối rối.

Nàng vừa nhìn thấy Lục Diệp đã chạy thẳng về phía hắn, trong miệng hô to: "Vị sư huynh này, cầu cứu mạng, có người muốn giết ta!"

Lục Diệp từ từ rút đao ra, Lam sư tỷ lập tức nhận thấy không ổn. Nàng có một loại cảm giác, nếu nàng còn dám tới gần hơn nữa, chắc chắn thiếu niên phía trước kia sẽ chém một đao tới, từ trong ánh mắt của đối phương đã truyền lại một tin tức thực chân thành như vậy!

Tiểu tử này...

Nàng vội vàng ngừng chân, trong đôi mắt đẹp có nước mắt vòng quanh: "Sư huynh, hãy cứu… cứu ta!" Nói xong câu này, nàng còn chủ động nâng mu bàn tay lên, để lộ ra ấn ký chiến trường của mình.

Mà ngay tại bóng đêm sau lưng nàng, có vài bóng dáng đã đuổi giết tới, một người trong đó dừng lại, liếc mắt đánh giá Lục Diệp một cái rồi lập tức hô to: "Là ngũ tầng cảnh, chạy mau!"

Lời nói vừa rơi xuống, mấy tu sĩ đang đuổi giết tới, vội vàng hô lạp lạp đã chạy hết không còn một bóng.

Lục Diệp khẽ nhíu mày, lại liếc mắt đánh giá nàng kia một cái. Hắn nhìn ra đối phương chính là một tu sĩ tứ tầng cảnh, trường đao đã rút ra một nửa lại từ từ trở vào vỏ.

Lam sư tỷ thở phào một hơi, tỏ vẻ điềm đạm đáng yêu nhìn Lục Diệp: "Vị sư huynh này, ngươi là người của trận doanh bên kia?"

Lục Diệp không phản ứng nàng, lại quay về ăn thịt nướng, Hổ Phách nâng móng vuốt lên lay hắn một cái, hắn thuận thế dựa vào thân mình ra đằng sau, nằm trên bụng Hổ Phách.

Một lát sau, ánh mắt hắn hơi hơi giật mình.

Có chút ý tứ... Trách không được hắn nghe giọng nói của nữ tử này có chút quen tai, hoá ra đối phương chính là nữ nhân mới cầu cứu lúc ban ngày.

Hắn chưa thấy nữ nhân này nhưng Y Y đã đứng từ xa xa quan sát rồi, Hổ Phách lay hắn, là do Y Y phân phó.

Lúc ban ngày, nữ nhân này cầu cứu không thành công, tới buổi tối lại chủ động chạy đến trước mặt hắn. Đối phương tìm trăm phương ngàn kế cũng muốn tiếp cận hắn như vậy, rút cuộc là có ý gì?

Hơn nữa đối phương cũng thuộc trận doanh Hạo Thiên minh...

Thời điểm Lục Diệp đang trầm tư suy nghĩ, Lam sư tỷ lại nặn ra nụ cười, lên tiếng bắt chuyện: "Vị sư huynh này, ta có thể trốn ở nơi này của ngươi không?"

"Tùy tiện!"

Con hàng này, lãnh ngạo (lạnh lùng kiêu ngạo) như vậy? Lam sư tỷ sắp không trấn áp được tức giận trong lòng rồi nhưng vẫn phải nặn ra một nụ cười: "Ta sẽ không khách khí."

Nói xong, nàng lập tức tỏ ra vô cùng quen thuộc, còn lộ ra dáng vẻ không chút phòng vệ, làm như bởi vì bị đuổi giết, nên toàn thân nàng hơi có chút chật vật, trên người còn xuất hiện vài vết thương, có máu tươi nhiễm đỏ quần áo, làm một chút cảnh xuân lộ ra ngoài.

Nàng tiến đến bên cạnh lửa trại, ngồi xuống, vươn hai tay hơ hơ vào lửa, nói lời cảm tạ nói: “Cám ơn ngươi về chuyện vừa rồi, nếu không có ngươi, chỉ sợ ta đã mất mạng… Ta không biết nên lấy gì để báo đáp ân cứu mạng của sư huynh ..."

Lục Diệp ném qua cho nàng một miếng thịt nướng, Lam sư tỷ luống cuống tay chân tiếp được, nhất thời dại ra.

Gia hoả này... là loại hình ngoài lạnh trong nóng ư?

Lam sư tỷ vừa nghĩ như vậy, thoáng cái chút oán khí trong lòng đã tan biến đi rất nhiều, lại nhìn miếng thịt thú được nướng đến tuyệt hảo trong tay, bên ngoài vàng giòn bên trong mềm mại, mùi thơm bay vào mũi, trong bụng truyền ra tiếng sôi ùng ục, vừa lúc nàng cũng đang đói bụng, lập tức há miệng to ăn vào.

"Sư huynh xưng hô như thế nào?" Lam sư tỷ vừa ăn thịt nướng vừa nói: "Ta tên là Lam Vũ Điệp."

"Lúc ăn không nên nói chuyện."

"Ừm."

"Ăn ngon không?"

"Ăn rất ngon."

"Không ai nói với ngươi, đừng ăn bậy những thứ mà người xa lạ đưa cho sao?" Lục Diệp chống trường đao đứng lên, đi từng bước một về phía Lam Vũ Điệp.

Sắc mặt Lam Vũ Điệp khẽ biến, nàng vừa mơ hồ ý thức được điều gì, vội vàng vứt miếng thịt nướng đang cầm trong tay xuống đất, thúc giục linh lực trong cơ thể, đúng là vô cùng khó khăn, đại tiểu chu thiên tuần hoàn có xu thế muốn tan vỡ.

Còn không chờ nàng đứng lên, một thanh trường đao đã gác lên cổ, bốn mắt đối diện, Lam Vũ Điệp vô cùng phẫn nộ quá: "Tiểu hỗn đản ngươi hạ dược ta?"
Bình Luận (0)
Comment