Chương 243: Hiện Giờ Tâm Trạng Của Lão Nương Rất Kém…
Chương 243: Hiện Giờ Tâm Trạng Của Lão Nương Rất Kém…
Rốt cuộc nàng cũng không nhịn được một bụng lửa giận nghẹn trong lòng. Không, hiện giờ không hoàn toàn là giận dữ nữa, càng nhiều là cảm giác sỉ nhục đang bao phủ trong đầu.
Nghĩ thử xem, tốt xấu gì nàng cũng là tu sĩ thất tầng cảnh, vậy mà từ đầu đến đuôi đều bị một ngũ tầng cảnh thần không biết quỷ không hay hạ dược. Nếu chuyện này lan truyền ra ngoài, thì về sau nàng còn mặt mũi nào mà gặp người nữa?
Chủ yếu là nàng không thể tin nổi, đối phương lại nỡ làm như vậy!
Chẳng có một người nào nỡ làm như vậy cả!
"Yên tâm, dược kia chỉ khiến linh lực trong cơ thể ngươi tạm thời vận chuyển khó khăn thôi, không gây nguy hại quá lớn."
Hắn đã tìm thấy món đồ chơi kia từ trong túi trữ vật của thiếu chủ Cửu Tinh tông, sau này hắn lại nhờ Hoa Từ xem xét một chút rồi nhớ kỹ tác dụng của mỗi một loại đan dược bên trong đó và vẫn một mực giữ lại tới ngày hôm nay.
"Nói một chút đi, vì sao lại tiếp cận ta?"
"Cái gì?" Lam Vũ Điệp lộ ra vẻ mặt khó hiểu.
"Ban ngày chính ngươi đã hô cứu mạng, buổi tối cũng là ngươi chạy tới nơi này cầu cứu, có chuyện trùng hợp như vậy?"
"Ngươi..." Lam Vũ Điệp thật không rõ vì sao lại thành thế này?
Rõ ràng lúc ban ngày tiểu tử này chưa hề nhìn thấy nàng, hắn nhận ra nàng như thế nào? Chỉ dựa vào giọng nói ư?
Lam Vũ Điệp nhìn Lục Diệp đang quan sát mình trừ trên cao, bỗng nhiên lại nở nụ cười: "Lợi hại nha!" Dường như mục tiêu của nhiệm vụ lần này có chút khôn khéo vượt ngoài dự đoán của mọi người.
"Thừa nhận rồi?"
"Ừm!" Lam Vũ Điệp cúi đầu, dùng mái tóc thật dài che kín khuôn mặt.
Lục Diệp lập tức phát hiện có chút không đúng, bởi vì linh quang bên ngoài thân thể nữ nhân này đang trở nên nồng đậm bằng một loại tốc độ dùng mắt thường cũng có thể thấy được, gần như hắn không có một chút do dự nào đã chém một đao xuống.
Ngay khi mái tóc bị cắt đứt bay lên, Lam Vũ Điệp vốn đang ngồi ở trước mặt Lục Diệp đã đảo ngược lại theo tư thế trồng cây chuối, đầu trên chân dưới, một tay chống mặt đất, một cước đá thẳng vào mặt hắn.
Một cước này mang theo thế đại lực trầm (thanh thế lớn, lực lượng nặng nề), Lục Diệp vội vàng ngửa người ra phía sau, đồng thời nhanh chóng lui ra vài bước. Khi hắn đứng vững lại, Lam Vũ Điệp đã ở cách hắn chừng năm trượng.
Nàng đưa ngón tay thon dài sờ sờ phần gáy trắng nõn, trong tay là một mảnh dính dính, khóe mắt không nhịn được khẽ giật một cái: "Ngươi thật sự muốn giết ta?"
Vừa rồi nếu không phải nàng chạy trốn rất nhanh, chỉ sợ đã bị đối phương chém đứt đầu rồi, gia hoả này đúng là tâm ngoan thủ lạt.
Lục Diệp đứng đối diện với nàng, vẻ mặt trở nên ngưng trọng, bởi vì hắn phát hiện nữ nhân này căn bản không phải tứ tầng cảnh.
Nàng… móa nó chính là thất tầng cảnh!
Cũng không biết đối phương đã dùng thủ đoạn gì để ẩn tàng tu vi.
Thảo nào loại độc dược hắn lấy từ trong túi trữ vật của thiếu chủ Cửu Tinh tông lại không phát huy ra tác dụng quá lớn, tu vi của người ta còn cao hơn chừng ba tầng so với dự đoán, thực dễ dàng có thể áp chế dược tính kia.
Cùng lúc ấy, Hổ Phách đã trốn vào trong bóng đêm, chờ thời cơ phân phó.
"Hiện giờ tâm trạng của lão nương rất kém, lão nương quyết định đánh ngươi trước lại nói sau!" Lam Vũ Điệp nói xong câu này, bỗng nhiên hóa thành tàn ảnh, lao tới muốn đánh gục Lục Diệp.
Tốc độ thật nhanh!
Trước kia hắn chưa bao giờ tiếp xúc với tu sĩ thất tầng cảnh, không biết rốt cuộc thất tầng cảnh ra tay sẽ có uy thế như thế nào, nhưng tốc độ của nữ nhân này cũng quá nhanh rồi.
May mắn hắn đã được Long tuyền tôi thể, nếu không lấy nhãn lực của hắn thật sự không thấy rõ quỹ tích di động của người ta.
Thân hình Lam Vũ Điệp đánh tới chính diện, nhưng Lục Diệp lại lật tay chém một đao qua bên cạnh.
Trường đao hạ xuống ngay sát chóp mũi Lam Vũ Điệp, thân hình nàng linh hoạt như phi yến, nhẹ nhàng lui vài bước về phía sau, lộ ra vẻ mặt đầy kinh ngạc nhìn Lục Diệp.
Vừa rồi đối phương đã nhìn ra động tác của nàng? Hay một đao kia chỉ là trùng hợp?
Nghĩ vậy, nhưng nàng không có một chút tạm dừng nào, bóng dáng vừa lộ diện lại hóa thành tàn ảnh.
Lục Diệp không ngừng điều chỉnh phương hướng, trường đao trong tay lần lượt chém ra.
Một lát sau, Lam Vũ Điệp kinh hoảng phát hiện Lục Diệp thật sự nhìn thấu quỹ tích di động của nàng, mỗi một đao của hắn đều chém đúng vào lộ tuyến tiến công của nàng.
Lại là một đao hạ xuống.
Chỉ nghe “Đinh đương” một tiếng, đốm lửa văng khắp nơi. Vốn dĩ Lam Vũ Điệp hẳn phải bị một đao này bức lui nhưng nàng không hề lùi lại, không biết từ khi nào trong tay đã nắm ngược một thanh đoản đao.
Đúng là đoản đao kia, đã đón đỡ được công kích của Lục Diệp.
Lục Diệp vội vàng thu đao tiếp tục bổ tới.
Lam Vũ Điệp hừ lạnh: "Sơ hở quá lớn!"
Từng nắm đấm nhỏ đánh ra, kể cả khi Lục Diệp thấy những quyền này thì cũng không thể phòng bị được. Trong lúc hắn quá hấp tấp, một đạo Ngự Thủ linh văn xuất hiện ở trước bụng.
Một tiếng “Oanh” vang lên, linh lực nổ tung.
Một quyền này đã khiến Lục Diệp bị đánh lui về phía sau bảy tám trượng, dạ dày quay cuồng một trận, gần như không thể thở nổi.
Lam Vũ Điệp kinh ngạc không thôi: "Nó là cái gì vậy?"
Vừa rồi nàng có cảm giác có một thứ gì đó đã bị một quyền của nàng làm nổ nát, nhưng trong khi giao chiến kịch liệt, nàng cũng không thấy rõ ràng.
Chẳng qua đối phương lại không cho phép nàng suy nghĩ sâu thêm, Lục Diệp vừa mới đứng thẳng lại, thân hình lại như cơn gió, nhanh chóng vọt về phía nàng, tầm nhìn lập tức bị một mảnh ánh đao sáng như tuyết che phủ.
Lam Vũ Điệp nghiêng người trốn tránh, khí tức bắt đầu trở nên quỷ quyết đa biến (quái dị, hay thay đổi), tốc độ lại nhanh hơn hồi nãy một phần.
“Đinh đinh đang đang” tiếng vang không ngừng truyền ra, trường đao và đoản đao va chạm, tấu ra một khúc nhạc liên miên trông ngớt giữa trời đêm.
"Rống!" Bỗng nhiên Hổ Phách từ phía sau Lam Vũ Điệp bổ nhào tới.
Nhưng nữ nhân này như có mọc con mắt ở sau lưng vậy, chỉ thấy nàng thoải mái tránh thoát một chiêu của Hổ Phách, đồng thời đá ra một cước, đánh bay hình thể cường tráng của Hổ Phách ra ngoài.
Nhưng ngay giữa không trung, cái đuôi dài của Hổ Phách cuộn một cái, tựa như một sợi roi dài quất về phía Lam Vũ Điệp. Lần này nó đã đánh cho Lam Vũ Điệp một chiêu bất ngờ không kịp đề phòng, nàng cắn răng khẽ quát một tiếng: “Con hung thú này giỏi lắm!"
Sau đó, thân hình nhanh chóng lui lại.