Chương 244: Ai Làm Người Đó Phụ Trách…
Chương 244: Ai Làm Người Đó Phụ Trách…
Cùng lúc ấy, Lục Diệp đã lẻn đến bên cạnh Hổ Phách, xoay người nhảy lên lưng nó, chuẩn bị chuồn đi. Tuy thời gian giao thủ không lâu nhưng hắn đã xác định được bản thân mình không phải đối thủ của nữ tử này, bây giờ không chạy, định đợi tới khi nào?
Nhưng mà rất nhanh vẻ mặt của hắn đã trở nên ngưng trọng, bởi vì vài đạo linh lực dao động từ bốn phương tám hướng đang nhanh chóng tiếp cận bên này, dường như chỉ trong nháy mắt chúng đã xuất hiện ở phụ cận.
"Này... Sao lại đánh nhau rồi?" Một thanh niên trợn mắt há hốc mồm nhìn đống chiến trường hỗn độn.
Bọn họ vốn làm theo kế hoạch, âm thầm bảo vệ ở cách đó không xa, kết quả lại nghe được bên này có động tĩnh chiến đấu, cứ cho rằng người Vạn Ma lĩnh đánh tới, vội vội chạy đến trợ giúp, ai biết đâu lại thấy một màn như vậy.
"Đừng đánh đừng đánh, từ từ đừng đánh nữa." Có người kêu lên.
Cũng có người hô: "Vị Lục sư đệ này, bình tĩnh một chút chớ nóng vội. Đây là hiểu lầm!"
Lục Diệp cưỡi trên lưng hổ, hướng đôi mắt lạnh lùng nhìn chung quanh. Có sáu người tới, trong đó có ba lục tầng cảnh, ba ngũ tầng cảnh, nếu hắn không nhìn lầm, người đứng chính giữa vừa kêu gọi hồi nãy chính là kẻ trước kia đã đuổi giết Lam Vũ Điệp.
Nói vậy, bọn họ thuộc cùng một nhóm.
Nếu bị tiểu đội như vậy vây quanh mà Lục Diệp muốn đào thoát, vậy chỉ có thể lựa chọn phương hướng mấy ngũ tầng cảnh kia để phá vây nhưng làm như thế cũng không nhất định có thể thành công!
Chỉ là, có một chuyện khiến Lục Diệp hơi chút để ý, bởi vì những người này không hề lộ ra địch ý với hắn, thậm chí một người trong đó còn xưng hô hắn là Lục sư đệ!
Phải biết rằng, từ khi hắn tiến vào Linh Khê chiến trường tới nay, ngoại trừ mấy người Tán Du xã kia và Y Y, không có một ai biết họ của hắn, mỗi khi trao đổi cùng người khác, hắn đều nhất nhất tự xưng là Nhất Diệp.
Vì sao người này lại biết hắn họ Lục?
Thêm những chuyện kỳ quặc xảy ra suốt mấy ngày hôm nay nữa... Bỗng dưng hắn mơ hồ cảm thấy mấy việc này có chút liên hệ với nhau.
Vị lục tầng cảnh mới nói kia lập tức đi tới bên người Lam Vũ Điệp, khó hiểu nói: "Sao ngươi lại đánh nhau với hắn?"
Không phải nàng đã nói sẽ bảo vệ bên người hắn sao? Thế này mà gọi là bảo vệ hả?
Lam Vũ Điệp cũng giật mình tỉnh lại, sắc mặt có chút khó xử, nói: "Là ta nhất thời không nhịn được!" Chủ yếu là nàng quá giận, tiểu tử này lại dám hạ dược nàng, mà cố tình nàng còn trúng chiêu...
Nhưng một phen giao thủ vừa rồi lại khiến nàng được chứng kiến sự đáng sợ của Lục Diệp ngũ tầng cảnh này.
Phương thức chiến đấu của gia hoả này rất có tính xâm lược, hơn nữa còn ra tay cực kỳ tàn nhẫn, nàng chưa từng thấy ngũ tầng cảnh nào như vậy.
So sánh với hắn, đám ngũ tầng cảnh nhà mình dịu ngoan hệt như tiểu bạch thỏ.
Trách không được, lúc ban ngày một đội tu sĩ Vạn Ma lĩnh kia lại bị quật ngã một cách dễ dàng tựa như chặt dưa thái rau. Lục Diệp này xuất chiêu cực kỳ mạnh mẽ, mang đầy tính xâm lược, lại vô cùng sắc bén tàn nhẫn, tu sĩ đồng cấp rất dễ dàng bị hắn chấn nhiếp tâm thần, tiếp đó nuốt hận dưới một đao trong tay hắn.
"Các ngươi là người nơi nào?"
Lục Diệp cũng không thả lỏng cảnh giác, lúc hắn đặt câu hỏi này ánh mắt còn chăm chú nhìn về phía tu sĩ ngũ tầng cảnh bên kia, ước chừng nếu phá vây từ bên này, xác suất thành công sẽ lớn nhất.
Thanh niên nói chuyện lúc trước âm thầm cảm thấy đau đầu, hắn đã nhìn ra cảnh giác và không tín nhiệm từ phía Lục Diệp. Nói thật, chuyện này cũng không thể chỉ trích đối phương được, nếu đổi lại là hắn ở vào lập trường của Lục Diệp, cũng sẽ không dễ dàng tin tưởng một đám người xa lạ.
Bởi vậy, hắn không trực tiếp trả lời vấn đề của Lục Diệp, sợ sẽ tiếp tục xảy ra thêm hiểu lầm gì đó, đồng thời vì cam đoan cuộc nói chuyện này diễn ra thuận lợi, hắn nâng một tay lên, nghiêm nghị nói: "Tề Tín của Tử Hà sơn cung thỉnh Thiên Cơ, bảy người chúng ta tuyệt đối không có ác ý với Lục Diệp sư đệ, tới nơi này chỉ vì nhiệm vụ sư môn, xin Thiên Cơ chứng kiến!"
Đột nhiên trong minh minh có loại lực lượng gì đó vừa hạ xuống.
Tề Tín lại nhìn Lục Diệp vẫn ngồi trên lưng hổ kia nói: "Xin sư đệ hãy an tâm một chút, chớ nóng vội."
Lục Diệp nhíu nhíu mày, từ từ đút trường đao trở lại vỏ.
Phải biết rằng, Thiên Cơ thệ (lời thề với Thiên Cơ) không phải tùy tiện đùa giỡn là được. Hiện giờ đối phương dám thốt lên Thiên Cơ thệ, cũng có nghĩa là bọn họ thực sự không hề có ác ý gì với hắn.
Tề Tín hơi nhăn mặt: "Ta biết hẳn là sư đệ có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng nơi này không phải chỗ nói chuyện, mời sư đệ theo chúng ta tìm một chỗ yên lặng để tiếp tục. Ý sư đệ như thế nào?"
Lục Diệp hơi trầm mặc rồi vuốt cằm nói: "Có thể!"
Đúng là hiện giờ, hắn đang có rất nhiều điều muốn hỏi.
"Mời!" Tề Tín đưa tay, lập tức đi trước dẫn đường, những người khác cũng cất bước đi theo.
"Chờ một chút!" Lam Vũ Điệp nâng tay.
"Sư tỷ, còn chuyện gì vậy?" Tề Tín quay đầu lại hỏi.
Lam Vũ Điệp lộ vẻ mặt hơi có chút khó xử: "Ta trúng độc, không vận chuyển linh lực được, càng không đi được!" Vừa rồi, mặc dù nàng đã mạnh mẽ áp chế độc tính xuống, nhưng cũng vì vậy mà phải thừa nhận hậu quả độc tính bùng nổ mãnh liệt, lúc này linh lực toàn thân nước lặng, căn bản không thúc giục nổi.
Mọi người kinh hãi: "Ai làm?"
Lam Vũ Điệp quay đầu nhìn về phía Lục Diệp, Lục Diệp nhìn về phía bóng đêm xung quanh.
Một đám người đều lộ ra vẻ mặt quái dị, có người muốn cười nhưng lại không dám cười, nghẹn đến khó chịu, bả vai không ngừng run rẩy. Tới cuối cùng bọn họ cũng biết được nguyên nhân vì sao rõ ràng sư tỷ nhà mình đi tới bảo vệ người ta nhưng kết quả lại là đánh nhau với người ta.
Nếu chuyện này mà rơi xuống đầu bất cứ ai, khẳng định người ta cũng không chịu nổi.
Tề Tín yếu ớt nói: "Để ta cõng ngươi?"
"Cút, lão nương không cần ngươi cõng!" Lam Vũ Điệp dứt khoát từ chối, lại nhìn Lục Diệp nói: "Ai làm người đó phụ trách, cho tọa kỵ của ngươi mang ta đi!"
Lục Diệp nghĩ một chút rồi nâng tay vỗ vỗ lưng hổ.
Lam Vũ Điệp đi lên phía trước, xoay người leo lên lưng hổ, Hổ Phách có chút không vui, nhưng đành phải nhịn xuống.
"Đi thôi." Tề Tín tiếp tục đi ở phía trước dẫn đường, một hàng người im lặng bước tới, tốc độ cực nhanh.
Một lúc lâu sau, mọi người tìm được một cái sơn động, nhanh chóng đi vào.