Chương 247: Ngươi Mới Là Đại Bạch, Cả Nhà Ngươi Đều Là Đại Bạch!
Chương 247: Ngươi Mới Là Đại Bạch, Cả Nhà Ngươi Đều Là Đại Bạch!
Ngay cả Tạ Kim cũng nghe được một chút tin đồn gần đây, có thể thấy được việc này đã ồn ào huyên náo khắp cả Linh Khê chiến trường rồi.
Thời điểm hắn đưa tin, sáu người Tử Hà sơn đã được Tề Tín dẫn dắt rời đi rồi.
Một mình Lam Vũ Điệp ở lại.
Hai người im lặng cùng đợi trong sơn động, ước chừng nửa canh giờ sau, Lam Vũ Điệp bỗng nhiên mở miệng nói: "Đi rồi!"
Sau đó nàng xoay người lên lưng hổ, Lục Diệp lộ vẻ mặt ngạc nhiên nhìn nàng.
"Ngơ ngác cái gì, mau lên đây. Nói gì thì nói, ta cũng không thể chạy theo ngươi được" Lam Vũ Điệp thúc giục một tiếng.
Lục Diệp chỉ có thể leo lên, nhưng hắn ngồi ở phía sau Lam Vũ Điệp.
Hổ Phách rời khỏi sơn động, dưới sự chỉ dẫn của Lam Vũ Điệp, bắt đầu tăng tốc chạy nhanh.
Lúc trước nó cũng nghe được Lục Diệp nói chuyện cùng đám người Tử Hà sơn, biết tình huống trước mắt không mấy tốt đẹp, cho nên lúc hành động đều cẩn thận, cố hết sức lặng yên không phát ra một tiếng động nào.
"Tốc độ của sủng thú ngươi rất nhanh!" Lam Vũ Điệp mở miệng, hóa giải tâm trạng khó xử. Chủ yếu là sau lưng nàng truyến tới một luồng khí tức nóng bỏng kề sát tới, khiến nàng rất không thích ứng. Nhưng nhiệm vụ của nàng là ở bên cạnh bảo vệ Lục Diệp, ngoại trừ cưỡi chung một con hổ cùng hắn, không còn lựa chọn nào khác.
Thoạt nhìn tính cách của nàng khác tùy tiện nhưng thực tế lại chưa từng thân cận như vậy cùng bất cứ nam nhân nào...
Lúc này trên đường xóc nảy, khó tránh khỏi sẽ có một chút tiếp xúc tứ chi, chuyện này khiến phía sau lưng trơn bóng của nàng cũng nổi lên một đống da gà.
Hai canh giờ sau, bỗng nhiên ở phụ cận truyền đến một luồng linh lực dao động kịch liệt, có người đang chiến đấu kịch liệt ở phương hướng đó.
Nhưng từ trước khi chạm mặt đối phương, Lam Vũ Điệp đã chỉ dẫn Hổ Phách chạy theo một phương hướng khác, hoàn mỹ tránh được rắc rối bên kia.
Theo ý nàng, trước mắt cứ cố gắng hết mức đừng để Lục Diệp bại lộ mới là quan trọng nhất, còn đám tu sĩ Vạn Ma lĩnh ở gần đây, đã có đám người Tề Tín xử lý rồi.
Trên bầu trời có một con phi ưng không ngừng đi theo Hổ Phách, mắt ưng quan sát bên dưới, trên mặt đất có bất cứ động tĩnh nào, nó đều nhìn rõ mồn một.
Cứ như vậy, bọn họ tiếp tục đi về phía trước, không ngừng đi về phía trước, cứ cách hai ba canh giờ một lần, Lam Vũ Điệp đều sẽ để Lục Diệp dừng lại nghỉ ngơi một đợt.
Kỳ thực nàng và Lục Diệp không cần nghỉ ngơi, nhưng Hổ Phách lại cần bổ sung thể lực, và đám người Tề Tín đang âm thầm gạt bỏ những nguy hiểm đang ẩn núp xung quanh cũng cần hồi phục.
Cứ như vậy, sau một ngày vất vả chạy đi, Lam Vũ Điệp bỗng nhiên mở miệng: "Lục sư đệ, có nắm chắc ngăn cản một lục tầng cảnh không?"
“Có!" Lục Diệp rầu rĩ đáp lại một câu.
"Vậy là tốt rồi." Lam Vũ Điệp gật gật đầu.
Lúc trước khi giao thủ ngắn ngủi cùng Lục Diệp, nàng đã ý thức được, thực lực của Lục Diệp này đã vượt qua ngũ tầng cảnh bình thường. Bởi vì ngũ tầng cảnh bình thường không thể kháng cự được công kích của nàng. Dù khi đó nàng không xuất toàn lực thì kết quả cũng như nhau: "Vậy cho ta thấy thủ đoạn của ngươi đi. Đợi lát nữa sẽ có một nữ tử mặc y phục màu đỏ xuất hiện, ngươi hãy cuốn lấy nàng. Đừng nên thương hương tiếc ngọc !"
"Nàng có xinh đẹp không?"
"Có xinh đẹp hay không thì ta không biết nhưng dáng người tốt lắm. Á, ngươi sẽ không thật sự thương hương tiếc ngọc chứ?" Khuôn mặt xinh đẹp của Lam Vũ Điệp trầm xuống.
Gần như nàng đã muốn thay đổi phương hướng tiến lên rồi.
Nhưng nếu bọn họ không xử lý những tu sĩ Vạn Ma lĩnh ở phía trước kia, đám người Tề Tín sẽ có chút phiền toái. Lúc này, mấy người Tề Tín đang giao thủ cùng một nhóm tu sĩ Vạn Ma lĩnh khác rồi.
Nhưng hiện giờ nếu muốn thay đổi phương hướng cũng không còn kịp nữa, bởi vì trong lúc nàng đang do dự Hổ Phách vẫn chạy thật nhanh. Tới lúc này, bọn họ đã thấy được bóng dáng mấy người phía trước kia rồi.
Thân hình Lam Vũ Điệp lập tức lao vút lên, nửa ngồi xổm trên lưng hổ, hai tay đều tế ra một thanh đoản đao. Tại một khắc này, dáng người tuyệt mỹ với đường cong lả lướt lại tràn ngập cảm giác lực lượng bùng nổ, thoạt nhìn giống như một con báo săn chuẩn bị vồ mồi.
Lúc này, mấy người phía trước kia cũng thấy được bóng dáng Hổ Phách, đầu tiên là ngẩn ra, ngay sau đó lại trở nên mừng rỡ. Một người trong đó hô to: "Là Lục Nhất Diệp kia!"
Trên trán Lục Diệp nổi lên một sợi gân xanh, hắn âm thầm thề, nếu có cơ hội, hắn nhất định sẽ phải hung hăng đánh cho tên Nhạc Sơn Chính Khí môn kia một trận.
Khoảng cách hai bên nhanh chóng xích lại gần, khi tới ngoài hai mươi trượng, Lam Vũ Điệp quát một tiếng: "Đại Bạch, chính ngươi cẩn thận nhé!"
Nàng đang dặn dò Hổ Phách.
Hổ Phách gầm nhẹ một tiếng, ngươi mới là Đại Bạch, cả nhà ngươi đều là Đại Bạch!
Bỗng nhiên thân hình Lam Vũ Điệp trở nên mơ hồ, nàng lao thẳng qua phạm vị hai mươi ngoài trượng đánh tới.
Lục Diệp đưa mắt nhìn, chỉ thấy tàn ảnh ngang nhiên chui vào bên trong mấy tu sĩ nọ. Ngay sau đó, một đạo thuật pháp trùng kích chính diện, đánh tan tàn ảnh kia, mà thân hình Lam Vũ Điệp đã xuất hiện ở phía sau địch nhân, thậm chí Lục Diệp cũng không thấy rõ rốt cuộc nàng đã đi qua như thế nào.
Bây giờ hắn đã hiểu, lúc trước khi giao thủ với hắn, Lam Vũ Điệp cũng không xuất toàn lực.
Ánh đao bắt đầu lóe lên, cùng với tiếng kêu thảm thiết, một vị tu sĩ có tu vi lục tầng cảnh trực tiếp ngã xuống bên trong vũng máu.
Ra tay là thuấn sát! Dù thực sự giữa hai bên chênh lệch một tầng cảnh giới, thì vừa chạm mặt đã chém chết địch nhân kiểu này, cũng không hề dễ dàng.
Thật rõ ràng đám tu sĩ Vạn Ma lĩnh bên kia đã bị dọa sợ rồi, một người kinh hô: "Là quỷ tu thất tầng cảnh, cẩn thận!"
Khung cảnh lập tức trở thành một mảnh hỗn loạn.
Ngay lúc Lam Vũ Điệp chém giết một địch quân, Hổ Phách cũng nhanh chóng chạy tới gần đám người kia, khoảng cách chỉ còn hơn mười trượng, một đạo thuật pháp đánh tới nó. Thân hình đang vọt về phía trước của Hổ Phách bỗng nhiên dạt qua một bên, linh hoạt né tránh.
Cùng lúc đó, cả người Lục Diệp nhảy lên, hai chân đặt lên lưng hổ lấy đà, công kích thẳng về phía nữ tử mặc áo đỏ bên kia.
Lam Vũ Điệp không hề nói sai, dáng người của nữ tử này tốt lắm, nhất là ngực, nặng trịch ...