Nhân Đạo Đại Thánh! (Bản Dịch)

Chương 256 - Chương 256: Thương Minh Sơn Vẫn Một Mực Chờ Đợi Một Ngày Này!!!

Chương 256: Thương Minh Sơn Vẫn Một Mực Chờ Đợi Một Ngày Này!!! Chương 256: Thương Minh Sơn Vẫn Một Mực Chờ Đợi Một Ngày Này!!!

"Nếu ta hành động như vậy, Thương Minh sơn chắc chắn sẽ thành cái đích cho mọi người chỉ trích, nếu Thương Minh sơn bên kia xảy ra sơ xuất gì, chẳng phải là người ta sẽ nó Bích Huyết tông chúng ta bất nghĩa? Làm như vậy có công bằng với Thương Minh sơn hay không?"

Nữ tử có thể nghĩ ra biện pháp đó, đương nhiên chưởng giáo cũng đã nghĩ tới. Và nếu bọn họ thực sự làm như vậy, chờ đến khi tin tức lan truyền ra bên ngoài... Không, phải nói là tin tức chắc chắn sẽ lan truyền ra bên ngoài, đến lúc đó trụ sở Thương Minh sơn sẽ trở thành tiêu điểm tranh đấu của hai đại trận doanh, kể cả khi nó là một thất phẩm tông môn, cũng sẽ gặp phải nguy cơ hủy diệt

Cũng vì chưởng giáo lo lắng như vậy, nên lão mới không thể hành động như thế, môn đồ nhà mình là người, chẳng lẽ đệ tử nhà khác lại không phải người?

Nữ tử vẫn như cũ quỳ rạp trên mặt đất, cất giọng bi thương: "Đúng là khi chúng ta ký khế ước tông minh cùng Thương Minh sơn sẽ khiến bọn họ rơi vào hiểm cảnh, nhưng nếu chúng ta cứ mặc kệ chuyện này, thì tiểu sư đệ tuyệt đối sẽ phải chết. Chưởng giáo à, trên đời này lấy đâu ra hai chữ công bằng? Tiểu sư đệ chỉ là một tu sĩ ngũ tầng cảnh nhưng lại trở thành quân cờ để hai đại trận doanh tranh đấu với nhau? Chuyện này vốn là nọc độc còn sót lại của một thế hệ trước, dựa vào cái gì lại muốn tiểu sư đệ đi gánh vác? Hắn làm sao mà gánh vác nổi?"

"Vốn dĩ tông môn không có thì không có thôi. Vài chục năm nay chúng ta cũng đã chấp nhận kết quả ấy rồi, nhưng người bỗng nhiên thu tiểu sư đệ vào tông... Thời điểm đệ tử nghe được tin tức này, trong lòng vô cùng vui vẻ, bởi vì nhiều năm qua như vậy, rốt cuộc đệ tử cũng đợi được tới ngày này. Tuy đến tận bây giờ, đệ tử vẫn chưa được gặp hắn, không biết hắn là dạng người gì, nhưng nếu người đã thu nhận hắn, thì hắn chính là tiểu sư đệ của ta. Đệ tử sẽ không cho phép hắn chết trước mặt mình!

Khi nói chuyện, nàng đã chậm rãi đứng thẳng dậy, trong đôi mắt ẩn chứa quang mang chớp động khác thường.

"!" Chưởng giáo cả kinh, nhìn nữ đệ tử trước mặt, bỗng nhiên trong lòng lão lại sinh ra một loại cảm giác không quá tốt đẹp.

"Lão đầu tử, hắn là người thu, người không cứu, ta đi cứu!" Bỗng nhiên nàng thay đổi giọng điệu, tự như vừa trở thành một người nào khác vậy, rồi trực tiếp cất bước đi ra bên ngoài, vừa đi vừa nói: "Chờ ta với tiểu sư đệ cùng chết, để người tuổi già cô đơn cả đời đi, về sau sẽ không có ai đến đưa ma cho người đâu!"

"Thủy Uyên!" Chưởng giáo có chút hoảng hốt, bởi vì lão biết kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì, đệ tử của lão có tu vi Chân Hồ cửu tầng cảnh, nàng đang muốn cứng rắn dung nhập vào Linh Khê chiến trường .

Đương nhiên, tu vi Chân Hồ cảnh không thể xuất hiện tại Linh Khê chiến trường, nếu cứng rắn xông vào chẳng những cần trả giá một khoản công huân cực lớn, mà kể cả khi đã dung nhập được vào thì tu vi cũng sẽ bị áp chế thật lớn, nhiều nhất chỉ có thể thi triển ra thủ đoạn của Linh Khê cảnh.

Lại nói, Chân Hồ cảnh còn có thể mạnh mẽ tiến vào Linh Khê chiến trường, nhưng tu vi tới cấp bậc của chưởng giáo, lại không có bất cứ biện pháp nào.

Cho nên dù những tu sĩ sở hữu thực lực mạnh mẽ kia có thể mạnh mẽ tiến vào Linh Khê chiến trường, thì bình thường bọn họ sẽ không lựa chọn làm như vậy, lỡ như sơ sẩy một cái để những hậu sinh vãn bối kia giết, rõ ràng là không đáng?

Hiển nhiên nữ tử tên Thủy Uyên này đang muốn liều mạng.

Chưởng giáo lắc mình ngăn ở trước mặt Thủy Uyên, trầm giọng nói: "Không thể đi!"

Thủy Uyên dừng chân lại, thân mình nho nhỏ nhưng lại ẩn chứa lòng kiên định vô cùng lớn, dị sắc trong mắt càng thêm đậm, nàng buồn bực nói: "Người nói vậy, ta càng muốn đi! Tay chân người già yếu lắm rồi, mau tránh ra, nếu đợi lát nữa ta đẩy người té một cái sẽ khó coi lắm."

Chưởng giáo giận muốn hộc máu: "Ngươi… thứ nghịch đồ mục vô tôn trưởng (không coi người lớn ra gì)! Lẽ ra ta nên sớm đuổi ngươi ra khỏi nhà!"

"Tựa như người đuổi mấy sư đệ trước kia ra khỏi nhà ư?"

Bỗng nhiên không khí rơi vào im lặng, vẻ mặt chưởng giáo như lại già thêm mấy chục tuổi.

Một lát sau, chưởng giáo mới thở dài một tiếng: "Thôi, coi như ta không thèm để ý tới cái mặt già này, sẽ đi một chuyến tới Thương Minh sơn!"

Nửa ngày sau, tại ngọn núi cao nhất Thương Minh sơn, tiếng chuông vang lên chín lần, sơn môn mở rộng, lấy chưởng giáo Mạnh Đan Thành Thương Minh sơn cầm đầu, một đám những trưởng lão, hộ pháp, chấp sự của Thương Minh sơn chia thành hai bên, cung kính chờ đợi.

Khi chưởng giáo mang theo kêu nữ tử Thủy Uyên hiện thân, mọi người đều hành lễ.

Mạnh Đan Thành không chút dây dưa lằng nhằng, đã đi thẳng vào chủ đề: "Đường lão, hết thảy đều được chuẩn bị thỏa đáng, mời vào bên trong!"

Chưởng giáo lộ vẻ mặt phức tạp, gật gật đầu: "Vất vả cho các ngươi rồi."

Mạnh Đan Thành mỉm cười lắc đầu: "Thương Minh sơn vẫn một mực chờ đợi một ngày này."

Chỉ trong chốc lát, Thiên Cơ phun trào, ở dưới sự chứng kiến của Thiên Cơ, hai chưởng giáo đại tông môn định ra khế ước minh tông.

Dù Thương Minh sơn đã toàn lực phong tỏa tin tức này, nhưng dưới ánh mắt của những người có lòng, tin tức này vẫn không thể khống chế, nhanh chóng khuếch tán ra bên ngoài.

Tại một nơi bí mật bên trong Linh Khê chiến trường, Lục Diệp đang khoanh chân ngồi, phục dung đan dược khôi phục lại.

Hổ Phách nằm một bên, cái bụng dính đầy máu tươi phập phồng liên tục, dù đang rất mỏi mệt nhưng nó vẫn cố gắng há miệng ăn thịt thú, bởi vì nó biết, chỉ có ăn no, mới có đủ khí lực chạy trốn.

Không nghỉ ngơi hồi phục được bao lâu, Lục Diệp lại cưỡi Hổ Phách rời đi.

Nhưng cả hai chưa đi được quá xa, bỗng nhiên một đạo độn quang đang xoay quanh giữa không trung, bất chợt bay vút xuống, chưa tới phụ cận đã chủ động xông tới để lộ ra ấn ký chiến trường trước mặt Lục Diệp.

Hiển nhiên người tới là tu sĩ Hạo Thiên minh.

"Đi lên!" Người nọ dừng phi hành linh khí của mình ở trước mặt Lục Diệp, nói nhanh một câu nhưng Lục Diệp lại tỏ ra hơi do dự.

Phải biết rằng từ sau khi hắn và Lam Vũ Điệp tách ra, một đường này hắn đã được vài vị tu sĩ Hạo Thiên minh tiếp ứng rồi, nếu không chỉ dựa vào chút tu vi trước mắt của hắn căn bản không thể đến được nơi này.

Nhưng đám tu sĩ tiếp ứng kia lại không thể đi được quá lâu cùng hắn, kiểu gì trên đường cũng sẽ lọt vào một phương Vạn Ma lĩnh quấy nhiễu và ngăn chặn. Mỗi lần như thế, những người đó đều sẽ tiến lên nghênh địch, còn Lục Diệp lại một mình ra đi.
Bình Luận (0)
Comment