Chương 255: Đây Là Nỗi Bi Ai Của Thời Đại!!!
Chương 255: Đây Là Nỗi Bi Ai Của Thời Đại!!!
Hắn không biết mình có thể sống sót hay không, nhưng hắn sẽ không dễ dàng buông tha cho sinh mạng của mình như vậy.
Lúc này đây, lượng tạp chất trong linh lực đã trở nên cực kỳ rõ ràng, thậm chí nó còn sắp ảnh hưởng đến lực lượng và trình độ chiến đấu của hắn rồi… nhưng muốn khôi phục thật nhanh, hắn vẫn cần phải nuốt phục linh đan.
Hắn không có sự lựa chọn nào khác.
Trong dãy Áo sơn kéo dài hàng ngàn dặm ở Binh châu thuộc Cửu Châu thế giới, nơi này vốn dĩ là khu vực được một con quái vật khổng lồ chiếm cứ, cũng là địa điểm đặt lá cờ sừng sững, bắt mắt nhất cả Hạo Thiên minh.
Nhưng từ vài chục năm trước, sau khi sự kiện kia xảy ra, con quái vật lớn này đã dần dần xuống dốc, mãi cho đến hôm nay, một biểu tượng từng là niềm kiêu hãnh của Hạo Thiên minh đã lưu lạc xuống vị trí cửu phẩm tông môn, thậm chí có nguy cơ sẽ bị xoá tên bất cứ lúc nào.
Trong một khu kiến trúc rách nát nằm tại đỉnh một tòa linh phong đã không được người quét dọn mấy chục năm rồi, khung cảnh huyên náo và hào hùng ngày xưa đã sớm hóa thành tĩnh mịch, cả Áo sơn mang tới cho người ta một loại cảm giác tựa như một lão giả đã gần đất xa trời, bất cứ lúc nào cũng có thể mục nát.
Chỉ có một tòa đại điện đặt ở Trung Tâm phong là vẫn còn hoàn hảo không tổn hao gì.
Ở phía trước tòa đại điện kia, là lá cờ tượng trưng cho Bích Huyết tông vẫn còn tung bay trong gió. Đó là một lá cờ màu đỏ như máu. Màu đỏ kia là máu tươi của nhiều lớp thế hệ đệ tử Bích Huyết tông đã chảy ra rồi nhuộm hồng trong biết bao nhiêu năm qua. Ở phía trên lá cờ, có thêu một ngọn liệt diễm màu hoàng kim đang hừng hực bốc cháy, giống như muốn đốt cháy hết thảy những yêu ma quỷ quái trên thế gian.
Vài chục năm trước, chỉ cần lá cờ có ngọn lửa màu hoàng kim này tung bay lên, cả Vạn Ma lĩnh đều phải nhượng bộ lui binh.
Nhưng tới giờ khắc này, có ai trong một thế hệ trẻ tuổi nhận ra lá cờ ấy? Và kể cả những tu sĩ thuộc thế hệ đi trước, còn có ai nhớ được lá cờ này?
Đây là nỗi bi ai của thời đại.
Trong đại điện, chưởng giáo Đường Di Phong của Bích Huyết tông đang ngồi ở trên ghế, vẻ mặt đầy nét tang thương. So sánh cùng nửa năm về trước, dường như chưởng giáo đã già thêm mấy chục tuổi.
Trước mặt lão là một nữ tử có thân hình nhỏ xinh đang quỳ sát đất, liên tục khấu đầu, mở miệng cầu xin: "Chưởng giáo, xin người hãy đi cứu tiểu sư đệ!
Chưởng giáo khàn giọng nói: "Hiện giờ, sinh tử đành phải trông cậy vào tạo hóa của hắn, lão phu bất lực."
Lão vốn là cường giả Thần Hải cảnh, căn bản không thể bước vào Linh Khê chiến trường, kể cả khi lão đã biết giờ phút này tình cảnh của Lục Diệp đang vô cùng nguy cấp, nhưng bản thân lại khó có thể trợ giúp được điều gì.
"Tiểu sư đệ không hề biết gì cả. Chính vì hắn bái nhập vào Bích Huyết tông mới gặp phải trắc trở lần này. Là chưởng giáo thu hắn vào môn, người biết rõ hết thảy nhưng không đi cứu hắn. Chuyện này quá đỗi bất công với tiểu sư đệ."
Chưởng giáo cười khổ một tiếng: "Lão phu cũng biết chứ, nhưng tình hình như thế, ngươi bảo lão phu nhúng tay như thế nào?"
Nữ tử nói: "Ta đã tìm hiểu được vị trí trước mắt của tiểu sư đệ, hắn cách trụ sở Thương Minh sơn không quá xa. Năm đó khi Thương Minh sơn gặp phải nguy cơ diệt tông, là Bích Huyết tông ta đã giúp đỡ bọn họ hóa giải nguy cơ này, nếu chưởng giáo có thể khôi phục khế ước minh tông (khế ước kết minh giữa hai tông) cùng Thương Minh sơn, thì chỉ cần tiểu sư đệ chạy tới trụ sở Thương Minh sơn, hắn hoàn toàn có thể nhờ Thiên Cơ trụ bên kia để quay về Cửu Châu, vậy là thoát thân!"
Năm đó khi Bích Huyết tông vẫn còn cường thịnh, bọn họ từng có khế ước minh tông với rất nhiều tông môn ở khắp nơi trên Cửu Châu, nhưng từ sau khi sự kiện kia xảy ra, rất nhiều tông môn đã chặt đứt lui tới cùng Bích Huyết tông.
Trong vài chục năm này, chưởng giáo cũng lần lượt giải trừ tất cả những khế ước minh tông, hoàn toàn cắt đứt liên hệ cùng những tông môn khác.
Phải biết rằng nếu hai tông môn muốn thành lập khế ước minh tông, thì tông chủ hai tông môn lấy đại ấn tông chủ làm cơ sở, mời Thiên Cơ chứng kiến, có như thế hai bên mới trở thành minh tông của nhau. Tiếp theo, ở một vài thời điểm nào đó, hai bên có thể tương trợ, giúp đỡ cho nhau.
Có khế ước minh tông, đệ tử hai bên có thể mượn Thiên Cơ trụ của tông môn đối phương, rất tiện cho đi lại làm việc.
Lấy ví dụ như, bọn họ có thể tiêu phí một lượng công huân nhất định để tiến hành truyền tống giữa hai tông môn.
Những tông môn lớn nhỏ trong Cửu Châu đều có mối liên hệ vô cùng chặt chẽ, và thứ duy trì mối quan hệ chặt chẽ này chính là khế ước minh tông. Những đại tông môn nằm ở vòng trung tâm kia cùng rất nhiều trung tiểu tông môn khác đều có khế ước minh tông. Bởi vì ở thời điểm tu vi của đệ tử nhà bọn họ không cao, vẫn cần đi tới vòng ngoài và vòng trong của chiến trường rèn luyện, nếu có trụ sở minh tông, dĩ nhiên quá trình này sẽ thuận tiện hơn một chút.
Thương Minh sơn vừa được nữ tử nhắc tới là một nhà thế lực thất phẩm, cũng là thế lực thuộc Binh châu. Bọn từng có mối quan hệ rất tốt với Bích Huyết tông, thậm chí có thể nói là năm đó sở dĩ Thương Minh sơn có thể quật khởi, cũng nhờ Bích Huyết tông dốc hết sức nâng đỡ lên.
Ở thời điểm Bích Huyết tông cường thịnh nhất, Thương Minh sơn chỉ là một thế lực cửu phẩm vừa được thành lập không bao lâu, trong tông chỉ có mấy Vân Hà cảnh. Thế nhưng đến hiện giờ, trong Thương Minh sơn đã có tới mấy vị Chân Hồ cảnh, thậm chí bọn họ còn có hi vọng đánh sâu vào lục phẩm trong lần tông môn phán định phẩm cấp tiếp theo.
Chỉ cần Bích Huyết tông bên này có thể thành lập khế ước minh tông cùng Thương Minh sơn, như vậy Lục Diệp có thể tới trụ sở Thương Minh sơn ở Linh Khê chiến trường trước, và chỉ cần hắn vào được trụ sở, sẽ hoàn toàn có thể mượn dùng Thiên Cơ trụ bên kia để quay về Binh châu…
Đến lúc đó nguy cơ tự động được giải trừ!
Có thể nói, đây là biện pháp duy nhất có thể giúp Lục Diệp thoát thân, bởi vì giờ phút này hắn cách trụ sở Bích Huyết tông quá xa, trên đoạn đường này, kể cả khi có rất nhiều tu sĩ Hạo Thiên minh giúp đỡ, hắn cũng không thể bình yên quay về.