Chương 259: Kim Quang Đỉnh!!!
Chương 259: Kim Quang Đỉnh!!!
Mà ở thời điểm trận đại chiến này vừa bắt đầu không được bao lâu, luồng màu đen lưu quang kia cũng bọc lực lượng lôi đình màu tím nhanh chóng đi xa.
Cho tới bây giờ, hai vị trấn thủ sứ Thương Minh sơn vẫn không biết rốt cuộc người tới là ai.
Sau khi bọn họ đưa tin dò hỏi, mới nhận được đáp án.
"Chính là vị ấy?" Trấn thủ sứ lộ vẻ mặt ngạc nhiên vô cùng: "Nhưng mà... Vị ấy không phải y tu sao?"
Hắn còn nhớ, khoảng vài năm trước khi hắn bị trọng thương, chưởng giáo đã mang theo hắn vội vã tìm tới Bích Huyết tông, cầu vị ấy chữa thương cho. Vị sư thúc này có thủ đoạn chữa thương vô cùng cao minh.
Lúc ấy, rõ ràng hắn đã bị trọng thương, vậy mà nàng chỉ dùng ba ngày đã khiến hắn hoàn toàn khôi phục trở lại.
Hắn từng nghe nói, y thuật của nàng hoàn toàn có thể xếp vào hàng đầu trong cả Tu Hành giới Binh Châu này, một tay y thuật khởi tử hồi sinh của nàng không biết đã cứu được bao nhiêu người.
Nhưng lúc này, hắn càng nghĩ càng cảm thấy mình có chút hồ đồ rồi!
Y tu lại sở hữu thủ đoạn giết người điêu luyện đến thế sao?
Bên cạnh bóng hình xinh đẹp ở bên trong lưu quang màu đen nọ, là lôi đình màu tím không ngừng lóe sáng, nó hóa thành vô số những cây roi sấm sét thật nhỏ bé, quất lên thân thể nàng.
Dù nàng đã cố gắng khống chế để mình không giết quá số lượng người quy định nhưng Thiên Cơ trừng phạt cũng không phải nói đùa. Lôi đình màu tím nọ có lực phá hoại và tính ăn mòn thật lớn, nếu tu sĩ tầm thường bị lây dính một chút thôi cũng cảm thấy vô cùng thống khổ.
Vậy mà giờ phút này, dù nàng đang bị lôi đình kia bao vây nhưng lại giống như không có việc gì, trên vẻ mặt hoàn toàn không có lấy một chút đau đớn nào.
Ánh mắt của nàng vẫn đang chăm chú nhìn về phía phía trước, thân hình toàn lực bay vút đi, trong lòng chỉ tâm niệm duy nhất một câu: “Phải nhanh lên, nhanh thêm chút nữa.”
Nhìn về phía trước, ở một nơi cách nàng rất xa , Lục Diệp đang cưỡi Hổ Phách chật vật chạy trốn, phía sau hắn là một bóng người vừa bay lên không trung, nhanh chóng đuổi theo. Ngay khi người nọ vẫn còn ở giữa không trung, lập tức điểm ra một ngón tay, nghiền áp về phương hướng của Lục Diệp.
Vẻ mặt đối phương vô cùng thản nhiên thoải mái, tựa chưa đang muốn nghiền nát một con kiến.
Ngón tay mang theo linh lực khổng lồ ấy nhanh chóng xuất hiện trên đỉnh đầu Lục Diệp, sau đó nhanh chóng áp chế hắn
Thật hiển nhiên. Hắn chính là con kiến sắp bị nghiền nát trong mắt đối phương!
Hổ Phách di chuyển sang trái rồi lại sang phải nhưng vẫn không tránh khỏi phạm vi công kích của đối phương.
Khi ngón tay linh lực ấn xuống, Lục Diệp điên cuồng hét lên một tiếng, toàn lực thúc giục Ngự Thủ linh văn, chắn ở trên đỉnh đầu mình.
Nhưng... kể cả khi hắn không ngừng thúc giục linh lực duy trì một đạo Ngự Thủ linh văn này, nó cũng không thể nào ngăn cản được công kích từ phía đối phương.
Chỉ nghe một tiếng “răng rắc” truyền ra, Ngự Thủ vỡ nát.
Ngay trong nháy mắt, Lục Diệp đã có cảm giác toàn thân hắn như bị một tòa núi lớn đè xuống, Hổ Phách dưới thân lại nổi giận gầm lên một tiếng, nhưng vô dụng... Nó lập tức rên rỉ hai tiếng “Phù phù” rồi quỳ rạp xuống đất.
Bản thân Lục Diệp không thể hô hấp, vòng ngực nặng nề, ngay tại thời điểm hắn cảm thấy mình hẳn phải chết không thể nghi ngờ, bỗng nhiên bên tai hắn chợt vang lên âm hưởng leng keng của tiếng kiếm minh.
Ngay sau đó, hắn bắt gặp một tiếng gầm lên đầy giận dữ: "Bắc Huyền Kiếm tông Kiếm Phong Tử?"
Áp lực trên đỉnh đầu lập tức biến mất không thấy, Lục Diệp quay đầu nhìn lại, không biết từ khi nào ở bên cạnh hắn đã có thêm một nam tử áo xanh.
Hắn không thấy rõ hình dáng người nọ, bởi vì người này đưa lưng về phía hắn, chỉ thấy rõ ràng trong tay đối phương đang cầm một thanh trường kiếm.
"Bắc Huyền Kiếm tông cũng muốn nhúng tay vào?" Tu sĩ Vạn Ma lĩnh đang đuổi theo đằng sau nổi giận gầm lên nhưng có thể rõ ràng trong giọng nói của người này có chút kiêng kị
"Đi thôi!" Nam tử áo xanh kia lại tỏ vẻ không muốn nhiều lời, chỉ nhẹ nhàng nói một tiếng với Lục Diệp.
"Đa tạ sư huynh!" Lục Diệp nói lời cảm tạ một tiếng rồi vội vàng chạy trốn.
Nếu hắn nhớ không lầm thì Bắc Huyền Kiếm tông vồn là một trong mười đại tông môn nhất phẩm của Binh châu bên này, dường như trước kia Dư Hiểu Điệp từng điều này với hắn
Lục Diệp vừa chạy không được bao xa, bỗng từ phía sau truyền đến động tĩnh giao phong kịch liệt, âm thanh kiếm minh gào thét không dứt bên tai!
Hắn nhanh chóng tra xét Thập Phân đồ, khoảng cách từ vị trí của hắn tới trụ sở Thương Minh sơn đang càng ngày càng gần lại, nhưng càng đi về phía trước, lực cản mà hắn gặp được lại càng lớn.
Lục Diệp cũng không biết hắn có thể thuận lợi đi đến trụ sở Thương Minh sơn hay không, nhưng hiện giờ hắn đã không còn sự lựa chọn nào khác…
Dù phía trước có là núi đao biển lửa, hắn cũng chỉ có thể kiên trì xông tới mà thôi.
Cũng may Hạo Thiên minh bên này rất cường thế, mỗi khi có cường giả mà Lục Diệp không thể ngăn cản hiện thân, luôn luôn sẽ có người của Hạo Thiên minh đến tiếp nhận ngăn cản.
Gần nửa ngày sau, Lục Diệp bị buộc phải ngừng lại ở trên một đỉnh núi.
Đỉnh của ngọn núi này vô cùng kỳ quái, giống như nó đã bị người nào đó dùng một đao chặt đứt từ khoảng giữa.
Có thể hình dung như sau: cả đỉnh núi đã bị san bằng thành bình địa, và trên mảnh đất trống đó cực kỳ hoang vu, không có lấy bất cứ một loại thực vật gì. Tất cả cây cối hoa cỏ đều chỉ lan tràn đến phía dưới đỉnh núi này, sau đó ngừng lại. Giống như ở nơi đó có một tầng giới hạn vô hình, phong tỏa tất cả sinh cơ.
Ở trên Thập Phân đồ, nơi này được đánh dấu bằng cái tên Kim Quang đỉnh.
Thật hiển nhiên, nó là một ngọn núi nổi tiếng.
Phải biết rằng, bình thường ở vùng hoang dã này có cơ man nào là những ngọn núi lớn lớn nhỏ nhỏ, chúng đều không hề có tên gọi cụ thể của mình, nhiều nhất chỉ được đánh dấu trên bản đồ bằng cái tên của một dãy núi mà thôi.
Như Thanh Vân sơn mà Lục Diệp đã đặt chân đến lúc ban đầu. Kỳ thật ở bên kia có rất nhiều đỉnh núi.
Mà không chỉ mỗi Thanh Vân sơn rơi vào tình trạng như vậy, hơn trăm đỉnh núi mà hắn từng đi ngang qua cũng là như vậy.
So sánh như vậy cũng đủ hiểu, một ngọn núi cực kỳ đặc biệt luôn có chút đặc điểm không giống bình thường.