Nhân Đạo Đại Thánh! (Bản Dịch)

Chương 260 - Chương 260: Tiểu Tử, Ngươi Có Sợ Chết Không???

Chương 260: Tiểu Tử, Ngươi Có Sợ Chết Không??? Chương 260: Tiểu Tử, Ngươi Có Sợ Chết Không???

Theo lời đồn đại, địa hình nơi này đặc thù như vậy bởi vì nó từng được một vị tuyệt thế cường giả dùng đao tạo thành.

Nhưng có một nghịch lý tồn tại.

Bởi vì cả Linh Khê chiến trường này, người có thực lực mạnh nhất cũng chỉ là những cửu tầng cảnh tu hành thiên cấp công pháp kia thôi. Và dù thực lực của những người này có mạnh hơn hiện tại gấp mười lần, cũng không thể tạo nên kỳ cảnh đồ sộ như vậy.

Cũng vì lẽ đó, Kim Quang đỉnh được hình thành như thế nào vẫn luôn là một điều bí ẩn.

Giờ phút này, hơn mười vị tu sĩ Hạo Thiên minh đã vây quanh Lục Diệp ở giữa, còn bốn phương tám hướng là đám tu sĩ Vạn Ma lĩnh đang ùn ùn kéo tới.

Bọn họ đã tới tuyệt lộ (đường cùng), muốn trốn cũng không được.

Tuy thực lực của những tu sĩ Hạo Thiên minh không hề yếu nhưng đáng tiếc… đối phương có quá nhiều người

Sau khi những tu sĩ Vạn Ma lĩnh kia vây quanh nơi này, cả đám đều không vội ra tay, ngược lại vẫn đang không ngừng truyền tin tức ra bên ngoài.

Theo tình báo dần dần khuếch tán, tin tức Bích Huyết tông Lục Diệp bị nhốt trên Kim Quang đỉnh đã nhanh chóng lan truyền ra bên ngoài, tu sĩ hai đại trận doanh ở gần đó đều vội vàng chạy tới.

Có điều, bọn họ chưa đi được nửa đường, đã nhanh chóng bùng nổ chiến đấu.

"Các vị, không thể đợi lát thêm nữa. Nếu chúng ta còn tiếp tục đợi, chỉ sợ sẽ không một ai toàn thân trở ra." Một thể tu có hình thể khôi ngô chợt quát lên một tiếng.

"Vậy giết ra ngoài đi!" Có người phụ họa.

"Chỉ giết ra ngoài thì không có khó khăn gì, nhưng ta chỉ sợ không thể che chở cho vị tiểu đạo sĩ Bích Huyết tông này"

"Vậy chúng ta nên làm sao bây giờ, chẳng lẽ cứ một mực ở nơi này chờ chết?"

"Không thể chờ chết được, ít nhất trước khi chết, cũng phải kéo mấy kẻ địch theo cùng."

"Tiểu tử, ngươi có sợ chết không?" Có người hỏi Lục Diệp.

"Sợ chứ!"

Câu trả lời này của hắn khiến người nọ lập tức nghẹn lời, đối phương đã bị Lục Diệp làm cho không biết nên nói tiếp như thế nào.

"Nhưng ta càng sợ phải đứng ở nơi này chờ chết hơn." Lục Diệp từ từ rút đao ra: "Hôm nay đã được các vị sư huynh bảo vệ, Lục Diệp vô cùng cảm kích. Nhưng đám người Vạn Ma lĩnh nhằm vào ta mà tới. Mong các vị sư huynh hãy nhanh chóng phá vây, ta sẽ cố gắng hết sức để đi theo. Nếu không theo kịp, các vị cứ đi đi, không cần để ý tới sinh tử của ta."

Lục Diệp vừa nói xong lời này, bỗng có một bàn tay vỗ lên đằng sau gáy hắn, chỉ nghe thể tu khôi ngô kia nói: "Ngươi chỉ là một tên ngũ tầng cảnh, khoe khoang uy phong vớ vẩn làm gì? Trước khi chúng ta chết, còn không tới phiên ngươi chết!"

Nói xong, người này hít sâu một hơi, thân hình vốn đã khôi ngô đột nhiên càng bành trướng thêm một vòng, cơ bắp toàn thân lộ ra rõ ràng từng khối, gồ lên cao cao, khí huyết sôi trào, sóng nhiệt quay cuồng. Từ trong lỗ mũi người này phun ra hai luồng nhiệt khí, trực tiếp gầm lên một tiếng: "Đã đến lúc phá vây, tất cả nhớ theo sát một chút!"

Có người cẩn thận dặn dò Lục Diệp: "Tuyệt đối đừng chết. Ngươi mà chết, Vạn Ma lĩnh sẽ thắng trận này. Mà nếu thực sự xảy ra chuyện ấy, dù lão tử có chết cũng không nhắm mắt."

Trận chiến một mực kéo dài đến tận hôm nay, rất nhiều tu sĩ Hạo Thiên minh đã không còn quan tâm tới đây vốn là ân ân oán oán của đám người đi trước nữa…

Bọn họ chỉ nghĩ đơn thuần rằng bản thân mình không thể mặc cho Vạn Ma lĩnh giành được thắng lợi.

Về phần cái giá đắt phải trả khi kiên quyết thực hiện điều này ư...

Nói đùa, ở Linh Khê chiến trường này, ngày nào mà không chết người?

Lại nói, dù không có xung đột ấy thì Hạo Thiên minh và Vạn Ma lĩnh vẫn cứ tranh đấu không ngừng nghỉ, bọn họ đã quá quen với chuyện này rồi!

"Giết!" Sao một tiếng gầm lên đầy giận dữ, mọi người đi theo sự dẫn dắt của thể tu nọ, bắt đầu tập trung về một phương hướng, mạnh mẽ phá vây.

Ở phương hướng kia, đám đông tu sĩ Vạn Ma lĩnh lập tức lùi lại phía sau. Cùng lúc đó, từng đạo thuật pháp từ bên kia đánh tới.

Thể tu dẫn đầu dùng chính thân thể của mình ngạnh kháng những thuật pháp công kích kia. Dường như đám công kích này không hề gây ra ảnh hưởng gì tới hắn, ngược lại, toàn thân hắn tựa như một con trâu điên, vẫn một mực liều mạng xông về phía trước.

Đám đông tu sĩ Hạo Thiên minh theo sát đằng sau hắn, lập tức thi triển thủ đoạn, liều mạng phá vây.

Nhưng tới cuối cùng lần phá vây này vẫn không thể thành công, bởi vì thứ mà mọi người cần phải đối mặt không chỉ có áp lực đằng trước, mà còn là công kích từ những phương hướng khác kia.

Một lát sau, đám người mới lao ra vài chục trượng lại bị áp chế trở về, gần như tất cả đều mang thương tích, ngược lại, Lục Diệp vẫn luôn được bọn họ bảo vệ ở bên trong, gần như lông tóc không thương.

"Lại lần nữa!" Thể tu rống giận, thay đổi một phương hướng, tiếp tục phá vây.

Trên phương hướng kia, đang có một đám tu sĩ Hạo Thiên minh giết qua, chỉ cần đám người ở trong có thể hội hợp cùng bọn họ, sẽ có tỷ lệ rất lớn đào thoát được.

Nhưng theo thời gian trôi qua, càng ngày càng nhiều tu sĩ Vạn Ma lĩnh hội tụ tới nơi này, đám tu sĩ Hạo Thiên minh giết qua cũng bị phân tách, chia nhỏ ra, mạnh ai nấy chiến!

Đám người Lục Diệp lập tức bị áp chế tại chỗ, không thể động đậy.

Lúc ban đầu có mười mấy người, hiện giờ chỉ còn lại không đến mười người!

Cùng lúc ấy, liệt diễm hừng hực bốc cháy lên. Đây là tác phẩm của mấy pháp tu cùng lăng không thúc giục thuật pháp. Mặc dù những pháp tu kia ăn mặc không đồng nhất, nhưng ở giữa trán bọn họ đều có một đóa liệt diễm sống động, như đang hừng hực thiêu đốt. Thật rõ ràng, đám người này đều xuất thân từ cùng một thế lực.

Theo hành động của bọn họ, một con hỏa long từ không trung ập xuống, lao thẳng về phía thể tu dẫn đầu. Mặc dù thể tu kia ra sức ngăn cản nhưng vẫn bị đốt cháy tới đầy thương tích.

Trong đáy mắt mọi người đều lộ ra tuyệt vọng, thể tu đã bị trọng thương, bọn họ dần dần mất đi hy vọng phá vây ra ngoài.

Hỏa long tiếp tục bay lên, giương nanh múa vuốt. Hiển nhiên nhóm pháp tu kia đang muốn làm một lần, hoàn toàn giải quyết thể tu. Nếu không còn thể tu chắn ở phía trước, đám người Lục Diệp đằng sau chính là thịt cá trên thớt gỗ, mặc người ta xâu xé.

"Các ngươi... Muốn làm gì... tiểu sư đệ nhà ta?" Ngay tại thời khắc nguy cơ này, bỗng nhiên một âm thanh tràn đầy áp lực, ngập sâu phẫn nộ truyền đến.
Bình Luận (0)
Comment