Nhân Đạo Đại Thánh! (Bản Dịch)

Chương 261 - Chương 261: Đại Sư Tỷ Nhà Mình Lại Hung Mãnh Như Vậy?

Chương 261: Đại Sư Tỷ Nhà Mình Lại Hung Mãnh Như Vậy? Chương 261: Đại Sư Tỷ Nhà Mình Lại Hung Mãnh Như Vậy?

Dù trên chiến trường vô cùng ồn ào, huyên náo nhưng âm thanh ấy vẫn như cũ truyền vào trong tai mọi người, vô cùng rõ ràng.

Khi hai chữ ban đầu vọng tới, chủ nhân của âm thanh này còn cách một khoảng mới đuổi đến nơi, nhưng ở thời điểm một chữ cuối cùng rơi xuống, người nọ đã giết tới phụ cận.

Chỉ thấy một luồng lưu quang màu đen được bao bọc bởi lực lượng lôi đình màu tím đã lao vút tới, sau đó trực tiếp vọt đến trước mặt vị pháp tu đang thi triển Hỏa Long Thuật.

Tốc độ này cực nhanh vượt quá sự tưởng tượng của tất cả mọi người.

Pháp tu kia biến sắc, vội vàng thay đổi phương hướng, đánh ra một luồng hỏa long về phía người vừa xuất hiện.

Tiếp theo “Oanh” một tiếng, người vừa xuất hiện kia không tránh không né, trực tiếp ngạnh kháng khiến hỏa long nọ vỡ thành từng đốm lửa nhỏ bay đầy trời, trong mơ hồ còn có thể nhìn thấy quang hoa màu đen hiện lên.

Thân hình pháp tu vốn đang lơ lửng đứng giữa không trung lại hơi hơi lung lay một chút, từ phần gáy phun ra một đường máu tươi, sau đó rơi thẳng xuống phía dưới.

Mà lưu quang màu đen bị bao phủ bởi lôi đình kia đã giết thẳng vào vòng chiến, nơi bóng dáng ấy đi qua, tiếng kêu thảm thiết vang lên liên miên không ngớt, chân tay cụt thịt nát bay múa khắp nơi.

Chỉ trong nháy mắt đã khiến cho chiến trường vốn đang hỗn loạn huyết tinh lại hóa thành một mảnh Tu La luyện ngục.

Lục Diệp đứng trong đám người, nhìn chằm chằm vào lưu quang màu đen đang bay múa kia. Tuy hắn không biết người tới là ai, cũng không thấy rõ động tác của người ta, nhưng lưu quang màu đen này lại mang tới cho hắn một loại cảm giác cực kỳ thân thiết.

Đó là một loại cảm giác thân thiết rất kỳ lạ, không hề có đạo lý.

Lục Diệp cúi đầu nhìn về phía ấn ký chiến trường của mình, nơi đó vừa truyền đến một chút hơi ấm. Nó cũng nhận ra một loại cảm giác đồng xuất nhất nguyên (có cùng nguồn gốc) từ lưu quang màu đen bên kia truyền đến.

Đây là... người của Bích Huyết tông?

Bích Huyết tông vẫn còn đệ tử ư?

Không trách hắn lại ngạc nhiên đến như vậy, bởi vì bản thân hắn cũng không rõ tình huống cụ thể của Bích Huyết tông.

Căn cứ theo những tin tức mà hắn góp nhặt được trong khoảng thời gian này, hắn vẫn một mực cho rằng sư môn đã ba mươi năm rồi chưa từng thu môn đồ và sư môn gần như sắp bị xoá tên của hắn, chỉ còn lại hai người. Đó là hắn và chưởng giáo.

Nhưng hiện giờ xem ra, mọi chuyện hoàn toàn không phải như thế, Bích Huyết tông vẫn còn đệ tử, ít nhất là vẫn còn một người khác.

"Mặc kệ hắn, mau giết Lục Diệp!" Trong đám người kia, không biết là ai hô lên một câu như vậy.

Lời nói vừa rơi xuống, lưu quang màu đen đã bổ nhà tới trước mặt hắn, ngay sau đó đầu người bay lên cao cao.

Từng đạo thuật pháp từ giữa không trung hạ xuống, trong đó, hỏa hệ thuật pháp chiếm đa số, nhất là một con hỏa long có uy thế hung mãnh kia, nó đang giương nanh múa vuốt, đốt cả bầu không khí trở nên vặn vẹo.

Cùng lúc đó, lưu quang màu đen bị bao phủ bởi lôi đình màu tím lại nhanh chóng bay tới trước mặt đám người Lục Diệp, tiếp theo, người bên trong nâng tay cầm lên một mảnh lá cây màu xanh biếc. Lá cây kia lập tức được phóng đại lên, che ở trên đỉnh đầu mọi người.

Rầm rầm oanh...

Từng đạo thuật pháp hạ xuống, đánh lên lá cây kia nhưng không cách nào phá được tầng phòng hộ của nó.

Lục Diệp kinh ngạc nhìn bóng dáng đang che ở trước mặt mình.

Nữ tử này có thân hình cực kỳ cao gầy, đang mặc một kiện y phục có chút không quá vừa người, nhưng vẫn có thể phác họa đầy đủ dáng người uyển chuyển đầy vẻ mỹ cảm của nàng, linh lực quanh thân cùng với lôi đình màu tím kia liên tục chớp lóe, tuôn trào.

Nàng vừa chống đỡ một đám thuật pháp công kích vừa ngoái đầu nhìn Lục Diệp, mỉm cười: "Tiểu sư đệ? Ta là đại sư tỷ của ngươi, Vị Ương (ở mấy chương trước tác gọi là Thủy Uyên, không hiểu sao ở đây lại ghi là Vị Ương)."

Chỉ một cái chớp mắt, lại khiến thiên địa thất sắc.

Lục Diệp vội vàng hành lễ: "Ra mắt đại sư tỷ!"

Đại sư tỷ nhà mình lại hung mãnh như vậy?

Có điều nàng cũng đẹp tới sủi bong bóng, dáng người duyên dáng vô cùng...

"Xin lỗi vì ta tới chậm, chủ yếu là lão đầu tử trong nhà kia quá ngoan cố."

Lão đầu tử? Lục Diệp giật mình một chút mới phản ứng lại, người nàng vừa nhắc tới chính là chưởng giáo... Sau đó, hắn vội vàng ngậm miệng không dám nói tiếp nữa.

Cùng lúc ấy, đám tu sĩ Hạo Thiên minh bị phân cách ở bên ngoài cũng giết vào, may nhờ lúc trước Vị Ương đã thay bọn họ mở ra một chỗ hổng.

Dù nàng vừa tới nhưng chỉ cần liếc mắt một cái, đã thấy rõ thế cục nơi này, cũng biết rằng, nếu chỉ dựa vào thực lực một mình nàng, vẫn không đủ để cứu Lục Diệp thoát khỏi vòng vây. Nếu nàng muốn bảo vệ Lục Diệp chu toàn, đương nhiên cần phải dựa vào lực lượng của những người khác.

Đây mới là nguyên nhân khiến nàng dứt khoát mở vòng vây, để đám tu sĩ Hạo Thiên minh bên ngoài xông vào nơi này.

Chỉ có tập trung nhiều người, mới có thể bảo vệ được Lục Diệp.

Trong thời gian ngắn, tu sĩ bao vây bốn phía xung quanh Lục Diệp đã tăng lên tới hơn trăm người. Những người này vừa tụ chung một chỗ vừa ngăn cản thuật pháp từ bốn phương tám hướng công kích tới.

Mặc dù nhất thời không lo nhưng cuối cùng vẫn sẽ kiệt sức.

Thật hiển nhiên, đây không phải biện pháp lâu dài.

"Các vị, nhờ mọi người bảo vệ tiểu sư đệ của ta!" Bỗng nhiên Vị Ương mở miệng nói.

Lập tức có rất nhiều người tranh nhau đáp lại: "Tuân theo lời tiền bối phân phó!"

Thái độ nhiệt tình không chê vào đâu được.

Vị Ương nói xong, đã tiếp tục giết lên, bóng dáng cao gầy lại một lần nữa hóa thành lưu quang màu đen.

Những tu sĩ Vạn Ma lĩnh vốn đang lơ lửng giữa không trung thi triển thuật pháp kia, vừa thấy vậy vẻ mặt đều trở nên hốt hoảng, cả đám tản ra bốn phía như tránh rắn rết. Nhưng về cơ bản bất cứ người nào đã bị nàng nhìn chằm chằm vào, sẽ không sống quá ba nhịp hô hấp.

Một bóng dáng kêu thảm một tiếng rồi ngã xuống từ không trung, ngay sau đó là người thứ hai, người thứ ba...

Lưu quang màu đen kia chỉ qua lại vài lần liên tiếp chém giết, nhưng ở giữa không trung đã trở nên quang đãng, chẳng còn một bóng người nào. Những tu sĩ may mắn sống sót đều hạ độn quang, ngoan ngoãn rơi xuống đất.

Không còn cách nào khác, thái độ của Vị Ương đã rất rõ ràng, bất cứ ai còn đứng ở giữa không trung thì nàng còn qua chém giết.
Bình Luận (0)
Comment