Nhân Đạo Đại Thánh! (Bản Dịch)

Chương 262 - Chương 262: Tâm Hỏa Bất Tức, Tử Diệc Hà Úy

Chương 262: Tâm Hỏa Bất Tức, Tử Diệc Hà Úy Chương 262: Tâm Hỏa Bất Tức, Tử Diệc Hà Úy

Chờ đến lúc Vị Ương lại một lần nữa quay về, chiến trường vốn còn huyên náo bỗng trở nên im lặng, tất cả những linh lực dao động đều ngưng lại.

Không biết từ khi nào trong tay Vị Ương đã xuất hiện một cây chiến liêm thật lớn cao ngang người, phía trên chiến liêm kia không ngừng có khí tức tối đen tản mát ra xung quanh, mang tới cho người ta một loại cảm giác cực kỳ khó nắm bắt.

"Không muốn chết thì cút ngay!" Vị Ương nhàn nhạt lên tiếng.

Nơi ánh mắt nàng quét tới, đám tu sĩ Vạn Ma lĩnh đều run sợ, lùi lại phía sau.

Nhưng đã có một người đứng dậy, trên trán người này hiện lên ký hiệu hình một ngọn liệt diễm, sống động như đang thiêu đốt. Hắn nhìn Vị Ương, thản nhiên nói: "Chuyện đùa giỡn giữa đám tiểu bối chúng ta lại kinh động tiền bối cao nhân như vậy thật khiến chúng ta vinh hạnh. Nhưng tiền bối mạnh mẽ tiến vào Linh Khê chiến trường, còn giết nhiều người như thế, chắc đã nếm đủ mùi vị khổ sở từ Diệt Hồn Thần Lôi rồi? Hiện giờ thần lôi đã chuyển sang màu tím đậm, tiền bối còn có thể giết thêm được mấy người?”

Vị Ương quay đầu nhìn qua, bỗng nhiên thân hình hóa thành một luồng tàn ảnh, trực tiếp bổ nhào tới trước mặt người nọ, nâng tay điểm thẳng vào ngực đối phương. Cũng không biết nàng đã thúc giục loại thủ đoạn gì, chỉ thấy thân hình người nọ đột nhiên cứng đờ. Sau đó chiến liêm thật lớn lướt qua, vẻ mặt kinh ngạc còn đọng lại trên gương mặt người nọ nhưng cái đầu đã bay lên cao cao rồi.

Vị Ương giết người xong xuôi, lại lắc mình thối lui đến trước người Lục Diệp, hừ lạnh nói: "Thánh Hỏa giáo muốn trở nên nổi bật trong tranh đấu lần này? Đúng là ta không giết được quá nhiều người, đại khái là giết thêm ba tới năm người nữa là cực hạn rồi. Ai muốn đến thử xem không?"

"Tiền bối lấy lớn hiếp nhỏ, thì được coi là có bản lĩnh ư?" Có người ở trong đám đông căm giận hét lên một tiếng nhưng âm thanh vô cùng mơ hồ, khó đoán. Cũng không biết người này đã dùng biện pháp gì, nhưng hiển nhiên là không muốn để Vị Ương phán đoán ra vị trí của bản thân.

Vị Ương theo tiếng nhìn lại: "Rốt cuộc là ai đang lấy lớn hiếp nhỏ?"

"Dù sao đây cũng là chuyện trong Linh Khê chiến trường, tiền bối mạnh mẽ giết vào, có nói như thế nào cũng không chiếm lý. Nếu các môn các phái đều làm như tiền bối, chẳng phải Linh Khê chiến trường đã rối loạn rồi?"

"Nếu bọn họ dám, ngươi cứ bảo bọn họ tiến vào, xem ta có thể giết được bọn họ hay không?"

"Quá càn quấy!" Người nói chuyện kia phẫn uất không thôi, lại tiếp tục khích bác: "Các vị, hiện giờ nàng đã bị Diệt Hồn Thần Lôi quấn thân, không giết được mấy người nữa. Chúng ta không cần sợ nàng. Các vị cùng tiến lên, nếu nàng còn dám ra tay, tất sẽ bị thần lôi oanh diệt."

"Tìm được ngươi rồi!" Khóe miệng Vị Ương khẽ cong lên, chiến liêm trong tay đưa về phía trước, khi một lần nữa được thu hồi trở lại, phía trên chiến liêm đã có thêm một nam tử thân hình nhỏ gầy.

Chiến liêm kia đã chọc thủng trước ngực hắn, thân hình người này bị giơ lên cao cao, máu tươi theo miệng vết thương ồ ạt chảy xuôi xuống, đau đớn kịch liệt khiến hắn kêu lên một tiếng thê lương.

Đám đông tu sĩ Vạn Ma lĩnh đều câm như hến. Hồi nãy, không một ai thấy rõ rốt cuộc là nàng đã ra tay như thế nào.

Vị Ương ngẩng đầu nhìn nam tử nhỏ gầy kia, hàng chân mày hơi nhăn lại: "Là người của Kim Vân lâu? Quả nhiên vài chục năm trôi qua, các ngươi vẫn không có chút tiến bộ nào, chỉ thích trốn ở chỗ tối châm ngòi ly gián."

"Không phải ta!" Nam tử nhỏ gầy kia giãy giụa.

Đáng tiếc, thứ đáp lại hắn là chiến liêm trong tay Vị Ương, nó vừa vung lên, mưa máu đã nổ tung đầy trời.

Nàng lại xoay người nhìn Lục Diệp: "Về sau khi hành tẩu trong Linh Khê chiến trường, nếu đụng tới người Thánh Hỏa giáo, Kim Vân lâu, đừng nhiều lời vô nghĩa với bọn họ, cứ giết trước lại nói sau. Hai nhà này có thù cũ với chúng ta."

"Vâng!" Lục Diệp cung kính đáp.

"Đúng rồi, còn Bách Luyện cốc nữa. Thánh Hỏa giáo, Kim Vân lâu đều đến đây, kiểu gì Bách Luyện cốc cũng tới, người đâu rồi?" Nàng nhìn khắp nơi xung quanh, tựa như đang muốn tìm Bách Luyện cốc để giết, nhưng ở nơi này có nhiều tu sĩ Vạn Ma lĩnh tụ tập cùng một chỗ như vậy, rất khó để nhận ra.

Dưới ánh mắt sắc bén ấy, một tu sĩ Vạn Ma lĩnh yếu ớt nói: "Bách Luyện cốc bị Phong Nguyệt Thiền ngăn ở trụ sở ..."

"Nguyệt Thiền ư..." Vẻ mặt Vị Ương trở nên dịu dàng hơn một chút: "Tiểu nha đầu ấy đã trưởng thành rồi."

Nàng lại khua khua chiến liêm một cái, cầm chắc nó trên tay rồi cao giọng nói: "Ta muốn dẫn tiểu sư đệ của ta đi, ai có ý kiến gì không?"

Lập tức có tu sĩ Thánh Hỏa giáo từ trong đám người cất bước đi ra, vẻ mặt nửa cung kính nửa bi thương: "Tâm hỏa bất tức, tử diệc hà úy (Chỉ cần ngọn lửa trong tim không tắt, chết có gì đáng sợ đâu)!"

Hắn đứng ở cách Vị Ương không xa, vẻ mặt bình thản nhìn nàng.

Chiến liêm trong tay Vị Ương vung xuống, tu sĩ Thánh Hỏa giáo này lập tức bị chém thành hai đoạn.

Lại có một người đi ra, trong miệng niệm một câu: "Tâm hỏa bất tức, tử diệc hà úy!"

Vị Ương tiếp tục ra tay, không chút do dự.

Người thứ ba của Thánh Hỏa giáo đi tới, cũng hô lên một câu y như vậy.

Nhưng lần này Vị Ương lại không ra tay, chỉ thấy gương mặt nàng giãn ra nở nụ cười, sau đó nâng tay chỉ lên bầu trời: "Ta không thể giết ngươi nhưng sẽ có người giết ngươi!"

Bỗng nhiên một tiếng kiếm ngân réo rắt vang lên, khi mọi người nhìn theo hướng tay nàng vừa chỉ, lại thấy một luồng kiếm quang tựa như tơ lụa từ trên trời buông xuống, là trực tiếp chém xuống.

Tu sĩ Thánh Hỏa giáo kia còn chưa kịp nói tiếng nào, đã bị kiếm quang chém thành hai nửa.

Kiếm quang thu lại, một thanh trường kiếm khắc sâu vào đáy mắt của mọi người, rồi cắm nghiêng nghiêng trên mặt đất. Cùng lúc ấy, một nam tử với mái đầu bạc trắng, mặc y phục màu trắng với hoa văn hình đám mây màu đỏ, đặt một bàn tay trên lưng, nhẹ nhàng đứng trên thanh kiếm kia. Cả người giống như một nhành lá liễu, lắc lư nhẹ nhàng theo nhịp rung của chuôi kiếm.

Một tay kia của người nọ đang cầm một hồ lô rượu, hắn ngửa đầu uống một ngụm, rồi ợ ra một câu: "Đã tới chậm!"

"Lý Bá Tiên!" Có người hoảng sợ lên tiếng.

Đám đông tu sĩ trong trận doanh Vạn Ma lĩnh lập tức xôn xao một đợt.
Bình Luận (0)
Comment