Nhân Đạo Đại Thánh! (Bản Dịch)

Chương 266 - Chương 266: Yếu Ớt Là Nguồn Gốc Lớn Nhất Của Tai Họa!!!

Chương 266: Yếu Ớt Là Nguồn Gốc Lớn Nhất Của Tai Họa!!! Chương 266: Yếu Ớt Là Nguồn Gốc Lớn Nhất Của Tai Họa!!!

Giờ phút này, Vị Ương muốn mạnh mẽ mang Lục Diệp đi, đương nhiên những người đó không thể ngồi xem mặc kệ nữa. Dưới thế công của bọn họ, Vị Ương bị ép phải bất đắc dĩ lui trở về, nếu không lui, chỉ sợ ngay cả Lục Diệp cũng chết.

Bởi vì động tác của Lý Bá Tiên và Vị Ương, khiến cho Kim Quang đỉnh vốn đang bình tĩnh lại một lần nữa bùng nổ loạn chiến. Tình hình hiện tại vẫn là đám đông tu sĩ Hạo Thiên minh bị vây ở bên trong, đang ra sức ngăn cản địch nhân tới từ bốn phía tập kích.

Cũng may vừa rồi Vị Ương và Lý Bá Tiên đã giết không ít người của Vạn Ma lĩnh, đã giảm bớt phần lớn áp lực cho một phương Hạo Thiên minh, nếu không hiện giờ bọn họ cũng không thể ngăn cản được.

Vị Ương không tiếp tục ra tay, chỉ ở bên cạnh bảo vệ Lục Diệp, chiến liêm trong tay nàng liên tục vung vẩy, đỡ từng đạo thuật pháp và uy năng linh phù đánh úp lại.

Có nàng ở đây, Lục Diệp sẽ không gặp nguy hiểm.

Nàng cũng liên tiếp thử mang Lục Diệp đi vài bận nhưng mỗi lần vừa bay vút lên, lại bất đắc dĩ phải hạ xuống.

Dưới làn sóng công kích dày đặc như thế, có lẽ nàng vẫn giữ được mạng nhưng không cần biết làm như thế nào Lục Diệp cũng không chống cự nổi.

Càng ngày càng nhiều tu sĩ Hạo Thiên minh và Vạn Ma lĩnh đi tới.

Tin tức Lục Diệp bị nhốt trên Kim Quang đỉnh đã sớm truyền ra ngoài, tu sĩ hai đại trận doanh đang rải rác bốn phía đều đuổi qua bên này. Theo thời gian trôi qua, số lượng tu sĩ tụ tập ở đây đã dần đột phá một ngàn nhưng vẫn đang tiếp tục gia tăng.

Lấy Kim Quang đỉnh làm trung tâm, bốn phương tám hướng đều xuất hiện từng vòng chiến to to nho nhỏ, tu sĩ hai phương chém giết lẫn nhau, cả Kim Quang đỉnh đã triệt để biến thành một cái cối xay thịt.

Chiến đấu như vậy một mực kéo dài từ ban ngày đánh tới đêm khuya, lại từ đêm khuya đánh tới ban ngày, tu sĩ hai phương liên tiếp ngã xuống, rồi lại có huyết dịch mới mẻ từ bên ngoài bổ sung vào.

Đã có hơn mười người thuộc nhóm cường giả trên Linh Khê Bảng xuất hiện tại nơi này. Bọn họ đều tự thành từng đôi chém giết.

Cả khung cảnh đều trở nên căng thẳng vô cùng.

Không một ai nghĩ tới, mục đích ban đầu của trận chiến này là vây giết đệ tử Bích Huyết tông nhưng tới hiện giờ, nó đã phát triển lệch hướng.

Trong kế hoạch vốn có của một phương Vạn Ma lĩnh, Bích Huyết tông Lục Diệp kia là một tu sĩ ngũ tầng cảnh, chỉ cần để bọn họ tìm được cơ hội, bất cứ người nào chỉ cần có chút thực lực, đều có thể chém giết hắn. Và một khi giết được hắn thì Vạn Ma lĩnh thắng.

Nhưng Hạo Thiên minh lại phản ứng cường ngạnh tới bất ngờ. Dưới sự bảo vệ của lần lượt từng vị cường giả Hạo Thiên minh, Lục Diệp đã đi thẳng một đường tới tận nơi này.

Tuy trước mắt hắn vẫn đang bị bao vây nhưng chỉ cần người Hạo Thiên minh không chết hết, bọn họ cũng khó mà giết được Lục Diệp.

Cục diện hiện giờ, đúng là đâm lao thì phải theo lao!

Từ khi Linh Khê chiến trường tồn tại đến nay, ở vòng ngoài chưa từng bùng nổ một hồi chiến đấu thảm thiết đến vậy và quy mô lớn như thế.

Tới lúc này rồi, kể cả Vạn Ma lĩnh và Hạo Thiên minh đều không thể dễ dàng thu tay lại, dù hai bên đã tổn thất quá nhiều người.

Lục Diệp đang được đoàn người bảo vệ giữa lốc xoáy tranh đấu, bỗng nhiên cụp mắt xuống, nhìn trường đao của mình, loại cảm giác vô lực và phẫn nộ trong lòng hắn càng ngày càng mãnh liệt.

Loại cảm giác bản thân không thể điều khiển được sinh tử của chính mình này, vô cùng khó chịu.

Quả nhiên yếu ớt là nguồn gốc lớn nhất của tai họa.

Kẻ yếu có gào khan cả giọng cũng không ai để ý, trong khi cường giả chỉ nhẹ giọng thì thầm lại đi sâu vào lòng người…

Cho nên, tới giờ phút này, hắn không quan tâm tới chuyện hai đại trận doanh đánh cờ nữa, hắn chỉ muốn rằng dù hắn có chết, cũng phải chết theo kiểu mà hắn chọn, chứ không phải ngây ngốc đứng tại đây, chờ trận chiến đấu này phân ra thắng bại.

Bỗng “Oanh” một tiếng, một bóng dáng ngã xuống trước mặt Lục Diệp. Lý Bá Tiên đã bị đánh trở về, toàn thân đầy vết thương. Đúng là hoặc nhiều hoặc ít thì thứ mười và thứ hai cũng có chút chênh lệch.

"Tên khốn kia cũng không chịu nổi!" Tuy hiện giờ Lý Bá Tiên rất chật vật nhưng thua người không thua trận, hắn lại nhếch miệng cười cười với Lục Diệp: "Tiểu sư đệ yên tâm, vi huynh đi chém đầu chó của hắn!"

Nói xong câu này, Lý Bá Tiên lại muốn đứng dậy tái chiến, là một kiếm tu, hắn không hề sợ hãi giao thủ cùng người có thực lực mạnh hơn mình.

Tuy hiện giờ hắn còn chưa phải đối thủ của Yến Hình nhưng nếu thực sự chiến đấu sinh tử, hắn có nắm chắc sẽ đồng quy vu tận cùng Yến Hình.

Lục Diệp lại nhanh chóng nâng tay, đè lên bờ vai của hắn.

Lý Bá Tiên kinh ngạc nhìn Lục Diệp.

"Đủ rồi!" Lục Diệp nhẹ nhàng nói: "Như vậy là quá đủ rồi, sư huynh."

"Hử?"

"Dừng tay đi." Lục Diệp cười cười với hắn rồi chợt ngẩng đầu, nhìn về phía chiến trường hỗn loạn kia, hít sâu một hơi, thúc đầy linh lực hoạt động rồi há mồm quát lớn: "Tất cả mau dừng tay cho ta!"

Tuy Lục Diệp chỉ có tu vi ngũ tầng cảnh nhưng một tiếng gầm được gia trì linh lực này lại như âm thanh sấm nổ, truyền khắp tứ phương.

Hai bên đang chiến đấu kịch liệt chợt nghe tiếng gầm như vậy, rất nhiều tu sĩ đã thấm mệt, khó có thể tiếp tục, lập tức dừng tay, lùi về phía sau.

Bắt đầu từ những tu sĩ ở gần Lục Diệp, sau đó tình huống này như một cơn sóng, nhanh chóng khuếch tán ra bên ngoài, tất cả tranh đấu từ từ dừng lại.

Chừng ba mươi nhịp hô hấp sau, tất cả chiến đấu đều ngừng, chiến trường hỗn loạn cũng trở nên bình tĩnh, linh lực dao động hỗn loạn dần dần tiêu tán.

Từng đôi mắt từ bốn phương tám hướng đều nhìn thẳng vào Lục Diệp, mãi cho đến giờ phút ấy, mọi người mới biết người vừa hô dừng tay chính là gia hoả này.

"Tiểu sư đệ?" Vị Ương vẫn một mực bảo vệ ở phía trước Lục Diệp, vừa ánh mắt khó hiểu nhìn hắn, lại nhìn qua Lý Bá Tiên, người sau lắc đầu, tỏ vẻ bản thân cũng không biết tiểu sư đệ muốn làm gì.

"Ta có chuyện muốn nói." Lục Diệp mở miệng, một câu này là nói với Vị Ương. Ngay sau đó, hắn quét mắt nhìn quanh toàn trường rồi cao giọng nói: "Ta có chuyện muốn nói!"

Một câu này là nói với tất cả tu sĩ đang có mặt ở bốn phía xung quanh.

"Dù tu vi của Lục Diệp ta không cao nhưng nếu các vị đều có mặt ở nơi này vì ta, ta nghĩ, bản thân mình vẫn có tư cách nói mấy câu. Các vị có ý kiến gì không?"

"Đạo hữu có chuyện gì cứ nói đừng ngại."

"Không sai không sai, ta không có ý kiến!"

Lúc này có một đám tu sĩ Hạo Thiên minh lên tiếng phụ họa.
Bình Luận (0)
Comment