Chương 268: Tiểu Tử Này Có Thể Vượt Cấp Giết Người?
Chương 268: Tiểu Tử Này Có Thể Vượt Cấp Giết Người?
"Mỗi nhà tông môn, ta chỉ tiếp một trận chiến, đồng thời cũng chỉ chiến với một người! Nếu ta bại, tự nhiên không còn lời nào để nói nhưng nếu ta may mắn thắng được thì nhà tông môn kia phải rời khỏi tranh đấy lần này, xin Thiên Cơ chứng kiến!"
Lục Diệp vừa dứt lời, Lý Bá Tiên đã nhướng mày, hắn vốn cho rằng tiểu sư đệ nhà mình có chút khí cấp công tâm (một khái niệm trong y học, nôm na là giận quá sinh ra khó thở, huyết áp tăng cao, tim đập gia tốc sinh ra đau thắt, tức ngực – cũng có thể hiểu là giận quá mất khôn), làm ra hành động không lý trí, nhưng hiện giờ xem ra, đối phương thực sự có suy nghĩ của riêng mình.
Nhưng vấn đề duy nhất hiện giờ chính là thực lực của tiểu sư đệ như thế nào, có thể chống đỡ được nhiều trận chiến đấu như vậy hay không?
Nếu thực lực của tiểu sư đệ thật sự đủ mạnh thì đây đúng là biện pháp có thể giải quyết lần tranh đấu này, nhưng nếu thực lực không đủ áp đảo, tất nhiên sẽ chịu kết cục trở thành đá kê chân cho người khác quật khởi, bởi vì giải thưởng nhận được sau khi chém giết Bích Huyết tông Lục Diệp cũng không ít.
Hắn quay đầu nhìn thoáng qua Vị Ương, trong mắt lộ ra ý dò hỏi. Vị Ương chậm rãi lắc đầu, tỏ vẻ chính nàng cũng không biết thực lực của tiểu sư đệ như thế nào, dù sao trước đây cả hai người bọn họ cũng chưa từng tiếp xúc với Lục Diệp. Tuy Vị Ương đã sớm biết chưởng giáo thu được một tiểu sư đệ nhưng tới tận hôm qua, nàng mới được trông thấy người thật, đâu thể biết được thực lực của Lục Diệp.
"Như thế nào? Cả một cái Vạn Ma lĩnh rộng lớn như vậy, nhân tài đông đúc nhường này, lại không một ai dám tiếp chiến?"
Trên Kim Quang đỉnh bóng loáng như gương, tu sĩ hai phương trở nên lặng ngắt như tờ, chỉ có âm thanh của Lục Diệp vẫn một mực quẩn quanh, vang dội.
Chợt có một nữ tử nói: "Lục Diệp ngươi có thể vượt cấp giết người, cho nên trong số những tu sĩ đồng tu vi, có mấy người là đối thủ của ngươi đâu? Ngươi tính toán hay quá ha!"
Theo âm thanh vang lên, một nữ tử chầm chậm bước ra khỏi đám người, vẻ mặt lạnh lùng nhìn Lục Diệp, rõ ràng là Hàn Già Nguyệt của Thái La tông kia.
Lúc trước Lục Diệp từng bị nàng đuổi giết, cũng may Thang Vũ ẩn giấu ở một bên, lao ra ngăn cản nàng. Hiện giờ không thấy bóng dáng Thang Vũ, chắc hẳn Hàn Già Nguyệt này đã chạy thoát rồi.
"Tiểu tử này có thể vượt cấp giết người?" Cường giả đứng trong hai mươi vị trí đầu của Linh Khê Bảng nghe vậy, lại nhướng mày. Hắn đã nghi ngờ rồi, vì sao Bích Huyết tông Lục Diệp kia lại ngang ngược như vậy, hóa ra là đối phương có loại lực lượng này.
Hàn Già Nguyệt đi tới gần vị cường giả kia, nhẹ nhàng thi lễ, sau đó lại tiếp tục nhìn chằm chằm vào Lục Diệp nói: "Không sai, ở thời điểm hắn còn là Linh Khê tứ tầng cảnh, đã giết mấy vị ngũ tầng cảnh của Thái La tông chúng ta. Hiện giờ hắn lên tới ngũ tầng cảnh, nếu muốn giết hắn, tối thiểu cũng phải để người có tu vi lục tầng cảnh ra tay mới được."
"Hả? Hóa ra là một nhân tài, chẳng trách lại được Bích Huyết tông thu nhận làm môn hạ."
"Hơn nữa các vị có điều không biết, tiểu gia hỏa này còn am hiểu thúc giục một loại phòng ngự linh văn tác chiến, cho nên rất khó để phá vỡ phòng ngự của hắn." Hàn Già Nguyệt tiếp tục tiết lộ nội tình của Lục Diệp, thời điểm nàng nói những lời này vẻ mặt đầy đắc ý, tựa như muốn nói ‘nhìn xem lần này ngươi có chết hay không’.
Lời vừa nói ra, toàn trường đã ồ lên.
Bất cứ tu sĩ nào cũng không xa lạ với thứ được gọi là linh văn này, bởi vì ở trong cuộc sống tu hành của từng tu sĩ, linh văn vốn là thứ không thể thiếu. Trong Cửu Châu cũng có một đám tồn tại đặc thù tên là linh văn sư. Đại đa số những người này cũng chẳng có mấy sức chiến đấu, bởi vì bọn họ đã dồn rất nhiều tinh lực lên công tác nghiên cứu linh văn, cực kỳ ít ra tay cùng người khác.
Nhưng trong những linh văn sư cũng có một bộ phận người cực nhỏ tuyệt đối không thể trêu chọc, bọn họ được xưng là đấu chiến linh văn sư, tên gọi tắt chiến văn sư, với lực sát thương còn khủng bố hơn kiếm tu. Có thể nói rằng thủ đoạn của bọn họ quỷ quyệt đa đoan, một khi là địch nhân của bọn họ, thường thường có chết như thế nào cũng không biết.
Linh văn vô cùng phong phú và phức tạp.
Dưới tình huống bình thường, đều là sau khi tu sĩ có tu vi cơ sở nhất định, mới có thể bắt đầu nghiên cứu linh văn, nhưng gần như chỉ là bắt đầu nghiên cứu mà thôi, nếu muốn ứng dụng linh văn vào trong chiến đấu, cần phải trải qua thời gian rất dài, năm này tháng nọ lắng đọng lại.
Phải biết rằng, diện tích tại Cửu Châu đại lục vô cùng rộng lớn, số lượng tu sĩ phải tính bằng ngàn ngàn vạn vạn nhưng chiến văn sư thành danh lại chỉ vỏn vẹn không đến trăm người.
Những người này đều được các đại tông môn đứng đầu coi là khách quý để tiếp đãi.
Về phần tu sĩ mới dừng ở giai đoạn ngũ tầng cảnh lại có thể thúc giục linh văn chiến đấu, đừng bảo họ từng chứng kiến, kể cả nghe còn chưa một ai nghe qua. Nếu chuyện này là sự thật thì một chiến văn sư như vậy đúng là hạt mầm tốt, nếu những chiến văn sư thành danh kia biết chuyện này, chỉ sợ bọn họ sẽ tranh nhau tới đây thu đồ đệ.
"Cho nên các vị chớ để hắn lừa, nếu thực sự để người đồng tu vi đi lên tiếp chiến, chắc chắn sẽ rơi vào tình huống lên bao nhiêu, chết bấy nhiêu." Hàn Già Nguyệt lộ ra vẻ mặt châm biếm nhìn Lục Diệp.
Ngay tại thời điểm Lục Diệp nhảy ra nói xằng nói vậy, nàng đã nhìn ra tính toán của hắn rồi.
"Tang Hòa là sư huynh của ngươi?" Bỗng nhiên một giọng nói nhàn nhạt vang lên bên tai Hàn Già Nguyệt.
Nụ cười trên mặt Hàn Già Nguyệt lập tức trở nên cứng ngắc, nàng có chút sợ hãi nhìn thoáng qua Lý Bá Tiên, người vừa đặt câu hỏi kia, nhanh chóng thề thốt phủ nhận: "Không, không phải!"
Lý Bá Tiên thản nhiên nói: "Tốt lắm, cứ chuẩn bị tinh thần đi nhặt xác cho hắn!"
Hàn Già Nguyệt thầm mắng to trong lòng, những tu sĩ Bích Huyết tông này bao che khuyết điểm cũng quá không nói đạo lý rồi. Nàng mới đứng ra nói vài lời chân thật, đã bị uy hiếp như thế.
Tang Hòa sư huynh, về sau mỗi khi nhìn thấy Lý Bá Tiên nhất định phải chạy thật nhanh, nếu chạy chậm là chết người đó!
Còn nữa, ta không cố ý đâu nha!