Chương 270: Bọn Họ Không Đánh Nhau Đâu, Đều Ra Vẻ Thôi
Chương 270: Bọn Họ Không Đánh Nhau Đâu, Đều Ra Vẻ Thôi
Nếu hướng đi của thế cục đã được định trước, không cách nào thay đổi thì phương diện chi tiết cần phải nói chuyện tử tế mới được.
Hắn nâng tay vuốt mặt một cái, để lộ ra ưu sầu đong đầy: "Trong lòng tiểu sư đệ nhà ta vốn nhân hậu, không muốn lại có thêm nhiều người chết vì hắn, nếu Vạn Ma lĩnh bên kia cảm thấy đề nghị lúc trước của hắn khả thi, vậy chúng ta cùng nhau đến nói chuyện chi tiết đi!"
Cứ như vậy, một hồi chiến đấu đã được quyết định, nhưng chắc chắn vẫn còn rất nhiều điểm cần bàn luận kỹ càng, không phải chỉ dựa vào một câu "Ai muốn giết ta cứ lên chiến" của Lục Diệp là có thể triển khai ngay được.
Và việc đàm phán này, đương nhiên sẽ do cường giả hai phương tiến hành, kể cả khi Lục Diệp vốn là nguyên nhân gây ra cùng với hạch tâm tranh đấu trong chuyện này, cũng không có tư cách tham dự, dù sao tu vi của hắn quá thấp lại không có quá nhiều hiểu biết trên phương diện này.
Nhưng có Lý Bá Tiên làm chủ, hắn hoàn toàn không cần lo lắng kết quả đàm phán sẽ bất lợi cho mình. Nói nữa, bản thân Lục Diệp đã được thể nghiệm qua tính cách bao che khuyết điểm của sư huynh sư tỷ Bích Huyết tông rồi, nhất là đại sư tỷ, cũng không biết nàng dùng dạng tu vi gì lại dám chống đỡ Thiên Cơ trừng phạt để giết vào Linh Khê chiến trường, và từ lúc tiến vào tới giờ vẫn một mực canh giữ ở bên người hắn, một tấc cũng không rời.
Lý Bá Tiên nói xong câu này, lập tức có một vị kiếm tu từ trong đám người lên tiếng, sau đó kiếm tu kia lập tức lắc mình đi tới, ôm quyền nói: "Lý sư thúc!"
Thoạt nhìn dáng vẻ hai người này không khác biệt nhau là mấy nhưng trên thực tế, bối phận của Lý Bá Tiên lại cao hơn đối phương một chút.
Có thể nói rằng trước mắt, 99% đám tu sĩ lăn lộn trong Linh Khê chiến trường này, đều có bối phận thấp hơn hắn.
Đây cũng là chuyện bất đắc dĩ, bản thân hắn cũng không muốn cứ một mực ở lại trong Linh Khê chiến trường, nhưng hiện giờ linh khiếu bị phá, không thể tấn chức, hắn cũng vô cùng tuyệt vọng.
Kiếm tu này xuất thân từ Bắc Huyền Kiếm tông, cũng là một cường giả có tên trên Linh Khê Bảng.
"Bảo vệ tiểu sư đệ của ta cho tốt." Lý Bá Tiên phân phó một tiếng.
Kiếm tu kia lập tức nói: "Xin sư thúc yên tâm."
Tuy có Vị Ương vẫn một mực che chở Lục Diệp nhưng trạng thái hiện giờ của Vị Ương không thích hợp, dưới tình huống bị thần lôi quấn thân, chỉ cần nàng giết thêm một hai người nữa, nhất định sẽ bị thần lôi tiêu diệt.
Trong khi đó, Vạn Ma lĩnh bên kia lại có Thánh Hỏa giáo, đám gia hỏa ấy bị thánh hỏa nhà mình thiêu tâm trí, không còn là người bình thường nữa, không dám chắc sẽ không mạo hiểm hành động.
Sự xuất hiện của kiếm tu này coi như một tầng bảo hiểm.
Lý Bá Tiên nhanh chóng lắc mình đi ra ngoài, vài vị cường giả Linh Khê Bảng khác ở bên này cũng đi ra ngoài. Phía Vạn Ma lĩnh bên kia, cũng vậy, đã có mấy người bay ra.
Ngay sau đó, hơn mười vị cường giả Linh Khê Bảng chụm đầu lại, cùng đàm phán đủ loại chi tiết về trận chiến tiếp theo.
Chưa được bao lâu, từ đoàn thể nho nhỏ này lập tức truyền ra tiếng tranh cãi ồn ào tới đỏ mặt tía tai. Người tỏ ra đặc biệt gay gắt chính là Lý Bá Tiên, chỉ thấy linh lực toàn thân hắn dao động mãnh liệt, kiếm khí đã tàn sát bừa bãi xung quanh.
Lục Diệp xem mà trong lòng run sợ: "Sẽ không thực sự bùng nổ chiến tranh chứ?"
Nếu lập tức bùng nổ chiến tranh, thì hoàn toàn không còn gì để nói nữa rồi.
Vị Ương liếc liếc mắt một cái, trấn an: "Bọn họ không đánh nhau đâu, đều ra vẻ thôi."
Lục Diệp lại xem thêm một lúc nữa, mới phát hiện thế cục bên kia càng ngày càng có xu hướng sẽ lập tức bùng nổ, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không một ai ra tay, lập tức hiểu được Vị Ương nói rất đúng...
Hắn nâng tay vỗ vỗ bả vai kiếm tu đang đứng trước mặt mình: “Lúc trước đa tạ sư huynh."
Kiếm tu này đúng là người áo xanh đã thay hắn ngăn cản một vị cường địch lúc trước.
"Chuyện của Lý sư thúc là chuyện của Bắc Huyền Kiếm tông chúng ta, tiểu sư thúc không cần làm như thế." Kiếm tu kia lạnh nhạt trả lời một tiếng.
Tự nhiên hắn lại biến thành tiểu sư thúc của người ta rồi? Lục Diệp ngẫm lại tuổi tác của mình, bỗng nhiên hắn phát hiện ra... Bối phận vốn là thứ vô cùng kỳ diệu.
Vị Ương ngồi xổm xuống trêu đùa Hổ Phách, Hổ Phách hơi hơi ngẩng đầu lên, híp mắt. Nó được gãi cằm, lộ ra dáng vẻ cực kỳ thoải mái.
Lại nói, chuyện này cũng hơi lạ lùng, bởi vì thoạt nhìn lôi đình màu tím đậm trên người Vị Ương vô cùng cuồng bạo, nhưng người ngoài tiếp xúc vào nó lại không xảy ra chuyện gì.
Lúc trước, thông qua những lời người khác nói chuyện, Lục Diệp đã biết thứ này tên là Diệt Hồn Thần Lôi, dường như nó có liên quan tới chuyện đại sư tỷ mạnh mẽ xâm nhập vào Linh Khê chiến trường giết người. Nàng giết càng nhiều người, tổn thương mà nó gây ra cho nàng càng lớn.
Nhưng hiện giờ xem ra đại sư tỷ vẫn bình yên tựa như không có bất kỳ chuyện gì xảy ra, nàng còn tùy ý để lôi đình màu tím đậm ấy không ngừng chớp lóe trên người. Lục Diệp cũng không biết là nàng thật sự không có việc gì hay là đang giả vờ không có việc gì.
"Quản sự các tông môn của Vạn Ma lĩnh đều cút tới đây nhanh!" Bỗng nhiên từ cách đó không xa truyền đến tiếng quát của Lý Bá Tiên.
Sau một thoáng do dự, rất nhanh đã có từng bóng dáng từ bên kia lao tới bên này, Lục Diệp thờ ơ lạnh nhạt nhìn qua, hắn phát hiện ít nhất cũng có bốn mươi người vừa lên!
Nói cách khác, ở nơi đây có chừng đó tông môn Vạn Ma lĩnh tụ tập.
Lại một lát sau, bỗng nhiên từ bên kia truyền đến từng tràng xì xào nho nhỏ. Hình như là tiếng của Lý Bá Tiên nhưng Lục Diệp không thể nghe được rõ ràng, theo âm thanh nho nhỏ đó vang lên, bất chợt từ trên bầu trời lại xuất hiện một vòng lốc xoáy màu vàng. Bên trong lốc xoáy màu vàng kia là một cột sáng màu trắng ngà rơi thẳng xuống Lý Bá Tiên.
Không đợi cột sáng màu trắng ngà kia hoàn toàn rơi xuống, Lý Bá Tiên đã nâng tay tóm một cái, trên tay lập tức bắt được một tấm da thú có phong cách cổ xưa.
Cột sáng kia lập tức tan biến, lốc xoáy màu vàng cũng mất đâu không thấy.