Nhân Đạo Đại Thánh! (Bản Dịch)

Chương 290 - Chương 290: Thánh Hỏa Hừng Hực, Thiêu Đốt Thân Ta!!!

Chương 290: Thánh Hỏa Hừng Hực, Thiêu Đốt Thân Ta!!! Chương 290: Thánh Hỏa Hừng Hực, Thiêu Đốt Thân Ta!!!

Ngay lúc ấy, trong đầu nàng xuất hiện cơn đau tựa như kim châm, thất khiếu chảy máu tươi màu đen đỏ, mặc dù nàng đã quỳ rạp xuống lôi đài, toàn thân vô cùng chật vật, tuy nhiên nàng vẫn ngẩng đầu nhìn thẳng vào Lục Diệp đang vọt tới, tâm thần khống chế Hỏa Cự Nhân lao lên nghênh đón.

Ngay lúc sóng nhiệt tấn công tới, Lục Diệp lại theo bản năng nâng thanh đao bị gãy lên chém một cái.

Trước đó, hắn có thể còn sống dưới sự công kích của một đạo thuật pháp, toàn bộ là nhờ vào phúc của Ngự Thủ linh văn. Ngay khi uy năng của thuật pháp kia đánh tới, hắn lập tức thúc giục một đạo Ngự Thủ linh văn bao bọc toàn thân.

Chuyện này khiến cho chút linh lực vốn không còn nhiều trong cơ thể đã tiêu hao gần như sạch sẽ.

Cũng may thuật pháp kia của đối phương kéo dài không lâu, nếu không hắn thực sự sẽ bị đốt chết.

Trước mắt, hắn còn có thể thúc giục một đạo linh văn cuối cùng, đó là thứ mà hắn để dành lại cho đối thủ không thể giải thích được trước mắt này.

Trong tầm mắt toàn là một mảnh máu đỏ, gần như có chút không thấy rõ. Thánh nữ Thánh Hỏa giáo kia đã như đèn cạn dầu nhưng Lục Diệp cũng là nỏ hết đà. Hai bên chẳng khác gì nhau cả.

Ở bốn phía chung quanh võ đài, gương mặt đám cường giả hai đại trận doanh đều lộ vẻ ngưng trọng quan sát trận chiến đấu sau cùng này. Chẳng một ai có thể tưởng tượng nổi, chỉ là ngũ, lục tầng cảnh chém giết lại có thể hung tàn đến loại trình độ này.

Giờ phút này, ở trên lôi đài, thoạt nhìn hai bóng người đang đánh nhau chết sống kai lộ ra vẻ vô cùng buồn cười. Bởi vì Lục Diệp không còn tính chất ác liệt và tàn bạo như trước nữa.

Mỗi một đao hắn bổ ra đã trở nên mềm yếu vô lực, mỗi một bước hắn đi tới cũng lảo đảo, liêu xiêu, tựa như bất cứ lúc nào, hắn cũng có thể ngã xuống.

Mà Hỏa Cự Nhân kia lại có chút ngơ ngác ngây ngốc, phản ứng vô cùng chậm chạp. Nguyên nhân bởi vì ý thức của vị Thánh nữ Thánh Hỏa giáo kia đã bắt đầu trở nên mơ hồ, tuy Hỏa Cự Nhân là tồn tại do nàng thúc giục lực lượng gọi tới nhưng bản thân nó lại không có suy nghĩ của riêng mình, vẫn cần nàng tới khống chế.

Chuyện này khiến cho thời khắc ấy, chiến đấu trên lôi đài chẳng khác gì hai đứa hài đồng đánh nhau…

Nhưng chẳng một ai nhìn cảnh ấy mà bật cười, có chăng chỉ là âm thầm khiếp sợ ý chí chiến đấu ương ngạnh của song phương thôi.

Một đám cường giả trên Linh Khê bảng để tay lên ngực tự hỏi, lúc tu vi của bản thân ở ngũ, lục tầng, bọn họ có thể làm được đến loại trình độ này sao? Nếu ngày hôm nay, hai người đang đứng trên võ đài này không chết, vậy thì một ngày nào đó, bọn họ nhất định sẽ được lưu danh trên Linh Khê Bảng.

Hài đồng đánh nhau vẫn đang tiếp tục, giao chiến không kịch liệt, nhưng theo thời gian trôi qua, Hỏa Cự Nhân do thuật pháp kêu gọi bắt đầu trở nên không quá ổn định, thậm chí cả dáng người cũng đang từ từ thu nhỏ lại.

Tâm trạng của một phương Vạn Ma lĩnh bắt đầu khẩn trương.

Cũng đã đến trình độ này rồi tuyệt đối không thể thất bại trong gang tấc.

"Thánh hỏa hừng hực, thiêu đốt thân ta!"

Tiếng ngâm xướng trầm thấp vang lên, lúc bắt đầu chỉ là giọng nói của một người, nhưng rất nhanh, đông đảo những tu sĩ Thánh Hỏa giáo cùng nhau ngâm xướng, khiến âm thanh dần dần cao vút lên.

Trên lôi đài, ý thức của Thánh nữ đã trở nên mơ hồ đột nhiên lại bộc phát ra lực lượng cuối cùng, trong đôi mắt chảy xuống máu tươi đỏ thẫm, Hỏa Cự Nhân đang đánh giết cùng Lục Diệp kia chợt bành trướng một vòng, xuất ra một quyền.

Âm thanh rầm rầm vang lên, thanh đao bị gãy chỉ còn lại nửa đoạn trong tay Lục Diệp đã hoàn toàn nát bấy, bản thân hắn cũng bị một quyền này đánh bay ra ngoài, rớt xuống đất.

Cùng rơi xuống, còn có hy vọng của một phương Hạo Thiên minh.

Mà sau khi Hỏa Cự Nhân kia đánh bay Lục Diệp, bỗng nhiên nó cũng sụp đổ, hóa thành từng điểm huỳnh quang biến mất không thấy. Lúc này, nó đã tiêu hao hết lực lượng của mình.

Thánh nữ Thánh Hỏa giáo mở miệng to thở hào hển, gian khổ bò dậy từ dưới đất, sau đó lê từng bước một về phía Lục Diệp đang nằm trên mặt đất, không nhúc nhích, trong miệng nàng nhẹ nhàng niệm lên giáo lý của Thánh Hỏa giáo, vẻ mặt đang đau đớn cũng từ từ bình tĩnh lại.

Biểu cảm trên mặt Lý Bá Tiên trở nên ngưng trọng và đầy khẩn trương, Vị Ương thầm thúc giục linh lực.

Cùng lúc đó, ánh mắt của một đám cường giả Vạn Ma lĩnh bên kia đang theo dõi hai người, nếu hai người có bất kỳ dị động nào, ắt sẽ nghênh đón một chuỗi công kích không khoan nhượng đến từ những cường giả kia.

Trong chớp mắt này, bầu không khí trở nên hết sức căng thẳng.

Trên lôi đài, Thánh nữ vừa đi được nửa đường đã chậm rãi móc ra một thanh trường kiếm từ trong túi đựng đồ của mình, nhưng chỉ một động tác này, đã tiêu hao hết tất cả khí lực của nàng. Thanh trường kiếm kia cũng chỉ là một phàm kiếm thông thường, bởi vì nó không có một chút linh quang nào, nhưng như vậy đã đủ rồi.

Nàng không còn khí lực nhấc thanh kiếm này lên, vì vậy dứt khoát kéo nó đi tới trước mặt Lục Diệp, lảo đảo lắc lư mấy cái, rồi từ từ đứng yên lại.

Thánh nữ cúi đầu quan sát đối thủ với vết bỏng khắp người đang nằm yên trên mắt đất. Sau đó, nàng vốn là một Thánh nữ từ khi bắt đầu tu hành tới giờ, chưa từng nở một nụ cười nào, thì giờ này, nàng lại cười.

Nàng rất muốn nói một tiếng với đối thủ của mình rằng: Ta thắng rồi!

Nhưng rõ ràng nàng đã mở miệng vậy mà không thốt ra được một tiếng nào.

Chỉ thấy hai tay nàng lật ngược thanh kiếm ấy lên, mũi kiếm hướng tới ngực Lục Diệp, từ từ đưa lên.

Trong nháy mắt này, bầu không khí ở xung quanh võ đài vốn đang căng thẳng lại càng căng thẳng tới tột đỉnh, không biết bao nhiêu người đã bắt đầu yên lặng thúc giục linh lực.

Lục Diệp đang nằm trên đất không nhúc nhích, bỗng nhiên lại từ từ nâng lên một cánh tay, lòng bàn tay hướng về phía nữ tử đang đứng bên người, dường như hắn muốn chặn lại thanh kiếm đang dần đâm xuống kia.

Chỉ thấy đôi môi khô nứt nẻ của hắn khẽ rung rung một chút, âm thanh rất nhỏ truyền ra: "Hỏa. . . Phượng. . . Hoàng. . ."

Ngay lập tức, linh lực màu đỏ lửa phun trào từ trong lòng bàn tay, nụ cười trên mặt Thánh nữ lập tức trở nên cứng ngắc, nàng dùng hết một tia khí lực cuối cùng, thanh kiếm trong tay đi xuống.

Một tiếng phác đằng vang lên, một con hỏa điểu béo mập như chim cút bay ra, đụng vào ngực Thánh Nữ, rồi ầm ầm nổ lên.
Bình Luận (0)
Comment