Chương 294: Nha Đầu Kia, Ngươi Chớ Hù Dọa Lão Phu!!!
Chương 294: Nha Đầu Kia, Ngươi Chớ Hù Dọa Lão Phu!!!
Trong bóng tối vô biên, một tầng gợn sóng khẽ lay động, theo tầng gợn sóng kia khuếch tán ra ngoài, ý thức đã mất đi bắt đầu khôi phục.
Cũng không biết trải qua bao lâu, bóng tối bị xé rách, một cơn đau đớn và cảm giác ngứa ngáy không cách nào tả được cùng nhau đánh úp lại, Lục Diệp chợt mở mắt.
Trong mơ hồ, hắn nhìn thấy hai bóng dáng đang đứng bên giường, một người trong đó lập tức ngồi xuống, cầm lấy tay hắn, linh lực mềm mỏng theo bàn tay dũng mãnh tràn vào cơ thể, điều tra tình huống.
Tầm nhìn có chút mơ hồ, hắn nhìn không rõ hình dáng của người này nhưng có thể xác định được đối phương là một nữ tử.
Còn có một bóng dáng khác vẫn đứng ở bên giường, Lục Diệp nhìn một lát, cảm thấy hình như bóng người kia là chưởng giáo. . .
Hắn há mồm muốn hô lên một tiếng, nhưng theo luồng linh lực mềm mỏng kia dũng mãnh tràn vào, ý thức của hắn lại bắt đầu hỗn loạn, hắn mơ hồ nghe được chưởng giáo hỏi: "Tình huống thế nào ?"
Một âm thanh như mộng như ảo lập tức vang lên: "Chết chắc rồi!"
Giọng nói của chưởng giáo lại vang lên: "Nha đầu kia, ngươi chớ hù dọa lão phu, lão phu thật vất vả. . ."
Đằng sau… Hắn không nghe được nữa, chỉ cảm thấy cả thế giới đang nhanh chóng rời xa mình, cả tâm trí hắn lại rơi vào ngủ say.
Không biết qua thêm bao lâu nữa, Lục Diệp tỉnh lại.
Hắn có thể cảm nhận được ai đó đang ngồi bên cạnh, thúc giục linh lực trị liệu thương tích cho hắn, lần này cảm giác thức tỉnh của hắn đã tốt hơn lần trước rất nhiều, ít nhất là ý thức không còn quá mơ hồ như vậy.
Tầm nhìn từ từ trở nên rõ ràng, hắn đã nhìn thấy chính là người ngồi bên cạnh mình là một nữ tử thoạt nhìn không lớn tuổi, dáng vẻ động lòng người, một đôi mắt long lanh trong suốt không pha chút tạp chất.
Và khiến cho Lục Diệp có chút kinh ngạc chính là, dáng vẻ của nữ tử này có vài phần tương tự như đại sư tỷ Vị Ương.
Nếu thực sự muốn so sánh, thì nữ tử này giống hệt đại sư tỷ khi chưa trưởng thành, nhưng không thể nghi ngờ rằng nữ tử trước mắt lại thanh thuần hơn đại sư tỷ thành thục một chút.
"Tỉnh rồi?"
"Ngươi là. . ." Lục Diệp mở miệng, âm thanh khô khốc, yết hầu như đang bốc hỏa.
Nữ tử dịu dàng cười: "Ta là Thủy Uyên, nhị sư tỷ của ngươi!"
Hóa ra hắn không có nhị sư huynh, chỉ có nhị sư tỷ. . . trong lòng Lục Diệp nghĩ như vậy.
"Đây là đâu?" Lục Diệp muốn quay đầu nhìn xem hoàn cảnh bốn phía, lại ngạc nhiên phát hiện cổ của mình không động đậy được.
"Đây là Bích Huyết tông." Nhị sư tỷ trả lời: "Tiểu sư đệ, ngươi đã về nhà."
Về nhà ư? Vậy là mục tiêu hắn lập ra từ sau khi tiến vào Linh Khê chiến trường đã đạt thành rồi? Gánh nặng trong lòng Lục Diệp được gỡ bỏ, ngay sau đó hắn lại nghĩ tới Y Y và Hổ Phách: “Tọa kỵ của ta ở đâu?"
Có thể xác định rằng Y Y và Hổ Phách không ở gần đây, nếu không chắc chắn hai đứa sẽ luôn bảo vệ bên cạnh hắn.
"Tạm thời nó đang ở lại trụ sở Thương Minh sơn, ngươi và nó chưa lập khế ước, cho nên nó không thể trở về Cửu Châu cùng với ngươi, nhưng ta đã sắp xếp người đưa nó tới trụ sở bản tông rồi, chờ khi nào ngươi khôi phục thương tích, có thể đi tìm."
Lục Diệp không biết hắn cần phải lập cái khế ước gì cùng Hổ Phách, nhưng nghĩ đến chuyện muốn lui tới giữa Linh Khê chiến trường và Cửu Châu cần phải đáp ứng một chút điều kiện cho nên hắn tạm thời không vội, Hổ Phách bên kia có Y Y, hơn nữa bọn chúng ở lại trong trụ sở Bích Huyết tông, hẳn là không gặp nguy hiểm gì.
Mãi cho đến lúc này, Lục Diệp mới có thời gian điều tra tình huống bản thân, linh lực trong cơ thể đã sớm khô cạn, hắn từng gặp phải tình huống này một lần, cho nên cũng không kích động, chỉ cần thân thể khôi phục lại, linh lực tự nhiên cũng có thể khôi phục theo.
Chắc là thương tích rất nghiêm trọng, bởi vì hắn phát hiện bản thân đã bị quấn thành một cái bánh chưng, là bánh chưng danh xứng với thực, bởi vì cả người ngoại trừ hai mắt, cái mũi và miệng, chẳng còn một khe hở nào.
Mà theo hành động của nhị sư tỷ Thủy Uyên, giờ phút này hắn đang được một loại linh lực nhu hòa như mặt nước bao vây, khắp các vị trí trên người đều có cảm giác đau đớn trộn lẫn với ngứa ngáy truyền đến.
Tình huống của hắn hiện giờ cũng giống như lúc được Hoa Từ cứu trị, nhưng Hoa Từ thúc giục linh lực mộc chúc hành, còn nhị sư tỷ lại thúc giục linh lực thủy chúc hành.
Linh lực thuộc hai loại chúc hành này đều ẩn chứa sinh cơ khổng lồ, có chỗ tốt lớn lao khi sử dụng để chữa thương.
Trong lòng Lục Diệp đã hiểu ra, nhị sư tỷ cũng là y tu giống Hoa Từ.
Hắn đã gặp đại sư tỷ và tứ sư huynh, nhưng lại chưa được gặp vị tam sư huynh kia, thậm chí lúc này cũng không thấy bóng dáng chưởng giáo.
Một lúc lâu sau, nhị sư tỷ thu linh lực, dặn dò Lục Diệp nói: "Đừng lộn xộn, có chuyện gì cứ gọi ta, ta ở bên ngoài."
"Vâng." Lục Diệp khẽ lên tiếng đáp lại.
Thủy Uyên đứng dậy bước ra bên ngoài, đóng kín cửa phòng, bỗng nhiên nàng nghĩ một hồi lại nâng tay điểm lên ấn ký chiến trường, truyền ra ngoài một tin tức: "Cứu về rồi!"
Cùng lúc đó, trong địa giới Vân châu tiếp giáp với Binh châu, nơi này xem như địa bàn của Vạn Ma lĩnh, bóng dáng Đường Di Phong đang lơ lửng giữa không trung, linh lực vốn dao động cuồng bạo lại chậm rãi bình tĩnh xuống. Phía dưới lão là một tông môn của Vạn Ma lĩnh đã bị san thành đất bằng.
Thế lực tông môn thuộc Vạn Ma lĩnh tên là Bạch Lang thành này, suýt chút nữa đã bị diệt môn, không biết đã có bao nhiêu tu sĩ Vạn Ma lĩnh phơi thây bên dưới lớp tường đổ kia.
Bạch Lang thành vốn là một thế lực lục phẩm, người mạnh nhất trong tông chỉ có Chân Hồ cảnh, số lượng còn không nhiều, đối mặt với đại tu Thần Hải cảnh như chưởng giáo, tự nhiên sẽ không có lực hoàn thủ. Lúc này, bọn họ còn chưa bị diệt môn là vì những tu sĩ Linh Khê cảnh và Vân Hà cảnh kia thấy tình thế không ổn đã nhanh chóng trốn vào chiến trường rồi. Nhưng trải qua một trận chiến này tới lúc tông môn phán định, tám chín phần mười Bạch Lang thành sẽ giảm xuống phẩm cấp.
Chợt có một đạo lưu quang từ xa xa bay tới, chưa đến phụ cận đã hung hăng quát một tiếng: "Đường Di Phong, ngươi muốn chết!"
Chưởng giáo không nói một lời, đã hóa thành một luồng lưu quang phóng về phía người kia.