Chương 295: Hung Thú Đã Yên Lặng Nhiều Năm Lập Tức Hé Lộ Răng Nanh!!!
Chương 295: Hung Thú Đã Yên Lặng Nhiều Năm Lập Tức Hé Lộ Răng Nanh!!!
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, hai bóng dáng đã đánh nhau túi bụi. Người vừa xuất hiện càng đánh càng kinh hãi, bởi vì thực lực mà Đường Di Phong bày ra đã vượt khỏi những gì một phương Vạn Ma lĩnh hiểu biết, chỉ giao thủ một lát, hắn đã biết mình không phải đối thủ của lão, vội vàng độn đi xa.
Chưởng giáo nhìn theo phương hướng người nọ thoát đi, không định đuổi giết. Tuy lão có thể giết chết đối phương, nhưng chắc chắn làm như vậy sẽ tốn không ít thời gian. Nói nữa, Vân châu vốn là khu vực thuộc Vạn Ma lĩnh quản lý, ngoại trừ người nọ, khẳng định vẫn còn những cường giả Thần Hải cảnh khác đang trên đường tới đây.
Ngay sau đó, lão lập tức bay về một phương hướng khác.
Cùng ngày, ba tông môn của Vạn Ma lĩnh tại Vân châu đã bị chưởng giáo Đường Di Phong của Bích Huyết tông tập kích, đều tổn thất thảm trọng, nhất là Bạch Lang thành, Chân Hồ cảnh của cả tông môn đã bị tàn sát không còn, Vân Hà cảnh cũng tử thương hơn phân nửa.
Một vị pháp tu đang rơi vào cuồng nộ mang đến tai nạn là cực kỳ khủng bố, nhất là vị pháp tu này còn là đại tu Thần Hải cảnh.
Ngay sau sự kiện trên, một phương Vạn Ma lĩnh đã xuất động hơn mười vị Thần Hải cảnh bao vây chặn đường Đường Di Phong, song phương giao thủ hơn nửa ngày, cuối cùng Đường Di Phong bị thương nặng bỏ chạy.
Nhưng trước khi rời đi, lão còn để lại một câu nói.
Nếu còn ai dám không nhìn quy củ xuống tay với đệ tử Bích Huyết tông, thì đừng trách lão cũng không giữ thể diện, lấy lớn hiếp nhỏ.
Đại chiến Kim Quang đỉnh mới đi qua được vài ngày, lại có chuyện như vậy phát sinh, hiển nhiên là Đường Di Phong đang muốn ra mặt đòi công bằng cho đệ tử.
Ba tông môn Vân châu bị lão tấn công, đều có đệ tử tham dự đại chiến Kim Quang đỉnh.
Hung thú đã yên lặng nhiều năm lập tức hé lộ răng nanh.
Ngay tức khắc, tận đáy lòng của không ít tông môn Vạn Ma lĩnh đều là sợ hãi.
Lục Diệp đang khoanh chân ngồi ngay ngắn trong phòng.
Không thể không nói, quả nhiên y thuật của nhị sư tỷ rất cao, lúc trước hắn trọng thương bị như vậy nhưng được nhị sư tỷ điều trị hai ngày, đã cảm thấy tốt hơn nhiều. Tuy rằng trước mắt hắn vẫn bị quấn thành một cái bánh chưng, nhưng rõ ràng là thương thế đang nhanh chóng chuyển biến tốt đẹp.
Nhị sư tỷ cũng sẽ cho hắn dùng một chút dược thủy kỳ kỳ quái quái, nhưng so với thứ dược thủy đắng tới mức làm người ta buồn nôn do nữ tử Hoa Từ lòng dạ hiểm độc kia điều chế, thì hương vị của dược thủy do nhị sư tỷ bên này điều chế ra dễ uống hơn nhiều.
Giờ phút này, hắn đang khôi phục linh lực.
Sau khi hắn nuốt phục một viên linh đan, luyện hóa dược hiệu, khiến cho công pháp của bản thân vận chuyển, hắn lại gia trì Tụ Linh linh văn cho linh khiếu của mình. Tới lúc này, hắn bỗng phát hiện ra một chuyện làm bản thân có chút đau đầu, chính là linh lực của hắn vô cùng pha tạp, dù đã khôi phục lại linh lực một lần nữa, nhưng nó vẫn vô cùng pha tạp, hơn nữa tình huống này càng nghiêm trọng hơn trước kia.
Đây là chuyện bất khả kháng.
Trong đại chiến Kim Quang đỉnh, hắn đã nuốt phục rất nhiều linh đan dùng để khôi phục lại, kể cả khi phẩm chất của những linh đan kia đều không tệ, chúng vẫn khiến cơ thể hắn lắng đọng lượng lớn đan độc.
Muốn giải quyết chuyện này, nhất định phải phải khiến cho Thiên Phú thụ khôi phục lại tác dụng đốt cháy đan độc.
Dù Lục Diệp đã rõ cần phải làm như thế nào mới khiến Thiên Phú thụ khôi phục loại công hiệu này nhưng tạm thời hắn không vội làm chuyện này, chữa thương trước quan trọng hơn.
Hơn nữa hắn còn phải tiến vào trụ sở một chuyến, đón Hổ Phách rời đi, hẳn là Y Y đang rất lo lắng cho hắn.
Bính. . . Cửa phòng bị người dùng một cước đá văng.
Lục Diệp bị dọa nhảy dựng, hắn vội vàng đưa mắt nhìn lên, lại nhìn thấy một chiếc giường thật lớn đang được dựng thẳng đứng bê vào, và ở phía sau chiếc giường lớn kia là bóng dáng nhỏ xinh của nhị sư tỷ.
Mấy ngày ở chung đã khiến Lục Diệp hiểu được, vị nhị sư tỷ nhà mình đúng là một nữ tử dịu dàng chân chân chính chính mà không phải loại người mặt ngoài dịu dàng, bên trong phúc hắc (đen tối, nham hiểm) như Hoa Từ.
Đã nhiều ngày rồi, nàng vẫn một mực chăm sóc hắn vô cùng cẩn thận, chỉ thiếu chút là đối xử với hắn như một tiểu hài tử mà thôi, ngược lại, chuyện này đã khiến Lục Diệp muốn dở khóc dở cười.
Cho nên hắn cũng không biết nhị sư tỷ đã gặp phải chuyện gì, thoạt nhìn dáng vẻ nàng có chút tức giận, nhưng vẫn mang cái giường lớn đi vào
"Nhị sư tỷ, đây là. . ." Chẳng lẽ nàng định nằm bên cạnh chăm sóc cho hắn?
Nhị sư tỷ nhìn về phía Lục Diệp lộ ra một nụ cười mỉm ngọt ngào, cất giọng mềm nhẹ: "Không liên quan tới ngươi, ngoan ngoãn nghỉ ngơi đi."
"Ừm."
Nhị sư tỷ đặt chiếc giường kia qua một bên, sau đó không biết lấy ra đệm chăn từ nơi nào, trải thật gọn gàng lên trên. Nàng sửa sang lại thỏa đáng một phen, lúc này mới xoay người nhìn về phía ngoài cửa, cất giọng lạnh như băng: "Vì sao vẫn còn trốn tránh không tiến vào? Có cái gì phải ngượng ngùng chứ?"
Lúc này Lục Diệp mới ý thức được, ngoài cửa vẫn còn người khác. Hắn đưa mắt nhìn qua, nhưng chẳng nhìn thấy ai hết, lại hướng ánh mắt khó hiểu nhìn về phía Thủy Uyên.
Thủy Uyên hừ nhẹ: "Nếu người không tiến vào, chút nữa ta đi sắm đồ cúng là vừa!"
"Khụ!" Ngoài cửa truyền đến một tiếng ho nhẹ, "Nghiệt đồ này… ngươi dám nói chuyện cùng vi sư như vậy ở trước mặt tiểu sư đệ?”
Theo tiếng nói chuyện, bóng dáng một lão giả không quá già từ bên ngoài đi vào, vẻ mặt uy nghiêm, đưa tay vuốt râu.
Không phải chưởng giáo thì là ai?
Ánh mắt Lục Diệp trở nên kích động, hắn vội vàng muốn đứng dậy, nhưng vừa mới bò lên, suýt nữa đã ngã sấp xuống.
Chưởng giáo lập tức tiến lên đỡ lấy hắn, bốn mắt nhìn nhau, Lục Diệp tinh tường nhìn thấy vẻ áy náy trong đôi mắt của chưởng giáo, lão nhân gia mấp máy miệng hai cái, có cả ngàn vạn lời muốn nói nhưng lại hóa thành một câu: "Đã để ngươi chịu khổ rồi!"
Lão thật sự không nghĩ tới, sau khi thu nhận Lục Diệp làm môn hạ lại gây ra nhiều chuyện như vậy.
Lại nói, đây vẫn là nọc độc còn sót lại của Bích Huyết tông, chứ không có đạo lý nào lại khiến một đệ tử còn chưa bước vào sơn môn phải gánh vác trách nhiệm nặng nề như vậy, thậm chí hắn còn suýt nữa đã đánh mất tánh mạng vì chuyện này.