Chương 296: Chớ Hoảng Sợ, Ta Còn Đi Được…
Chương 296: Chớ Hoảng Sợ, Ta Còn Đi Được…
Trong nửa năm qua, mặc dù lão vẫn khẳng định được rằng Lục Diệp còn sống nhưng bất hạnh thay lại không có nhân thủ để dùng, không thể mở quy mô đi tìm kiếm tung tích Lục Diệp, chỉ có thể khiến cho Thủy Uyên ra mặt nhờ một vài tán tu tin được đi tìm kiếm hắn. Nhưng thực lực của những người đó cũng không cao, muốn tìm một người ở trong Linh Khê chiến trường bao la bát ngát kia, có khác gì biển rộng tìm kim đâu?
Chưởng giáo không biết nửa năm qua Lục Diệp đã gặp phải những chuyện gì bên trong Linh Khê chiến trường, nhưng ở thời điểm Thủy Uyên giúp hắn băng bó miệng vết thương lúc trước, lão đã được nhìn thấy tận mắt, trên người thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi này, tràn đầy những vết thương cả cũ lẫn mới, thậm chí còn có vài vết thương cực kỳ trí mạng.
Qua đó, cũng hiểu hắn đã gặp phải những khó khăn trắc trở tới mức nào ở trong Linh Khê chiến trường.
Khiến cho một thiếu niên vô tội không biết gì phải chịu những đau khổ này, là lão thất trách, là trách nhiệm của Bích Huyết tông, cho nên sau khi chưởng giáo đưa Lục Diệp về bản tông, lão lập tức giết vào bên trong Vân châu.
Lão muốn bảo đảm về sau sẽ không còn loại chuyện bất công như đại chiến Kim Quang đỉnh vừa rồi xảy ra nữa.
Lão muốn cho những lão bất tử bên Vạn Ma lĩnh kia biết rằng, Bích Huyết tông vẫn còn tấm lá chắn là lão đây, trước khi lão ngã xuống, không thể khinh thường, làm nhục môn hạ đệ tử của Bích Huyết tông!
Vì thế, thậm chí lão còn không tiếc bại lộ tu vi đã che giấu vài chục năm qua.
Trong phòng, chưởng giáo vỗ nhẹ bả vai Lục Diệp, cười nói: "Ngươi có thể tự tìm được đường trở về đã vô cùng khó được, cứ ngoan ngoãn chữa thương trước đã."
Lục Diệp cung kính lên tiếng: "Vâng!"
Nhưng trong lòng hắn lại tò mò vạn phần, vì sao hình dáng mặt mũi bầm dập đầy người máu me của chưởng giáo này… cứ như đã bị người ta đánh cho vậy?
Bỗng nhiên hắn có chút hiểu được vì sao nhị sư tỷ lại mang cái giường kia tới đây.
"Bây giờ người tự mình đi tới, hay là ta dìu người đi tới?" Đột nhiên Thủy Uyên mở miệng hỏi.
Chưởng giáo đứng thẳng dậy, nhẹ như gió thổi mây bay cười cười: "Chỉ là vết thương nhỏ, không cần phí công như thế. . . Oa. . ."
"Chưởng giáo!" Lục Diệp quá sợ hãi, mắt thấy khi chưởng giáo nói chuyện, đột nhiên trong miệng lão trào ra một búng máu tươi, mặt mũi trắng bệch.
Chưởng giáo mỉm cười nhìn hắn: "Không cần lo lắng, chỉ là một chút huyết ứ, nhổ ra . . . Oa. . ."
Thủy Uyên vội vàng xông tới, dìu chưởng giáo nằm lên chiếc giường bên cạnh. Sau một phen bận rộn, cuối cùng thương tích của chưởng giáo cũng ổn định xuống, hốc mắt nàng đỏ lên, không nhịn được mở miệng oán trách: "Tay chân đã già cả rồi còn cậy mạnh như vậy, sớm muộn gì cũng chết ở bên ngoài, đến lúc đó cũng không có người nhặt xác cho đâu."
Chưởng giáo đã bị nàng mắng cho không còn tính tình gì nữa, chỉ có thể thầm ai thán trong lòng nề nếp gia đình bất chính, môn đồ bất hiếu.
Lục Diệp ở một bên xem mà thầm run sợ, bỗng nhiên hắn lại phát hiện, hóa ra nhị sư tỷ của mình cũng không phải dịu dàng như vậy. . .
Bên này nhị sư tỷ vừa xử lý xong, còn chưa kịp vuốt mồ hôi trên trán, đã có một âm thanh kêu to vang lên từ bên ngoài: "Lão đầu tử, nhị sư tỷ, ta đã trở về!"
Lục Diệp nghe được âm thanh, lập tức đáp lại một tiếng: "Tứ sư huynh?"
Một lát sau, một bóng dáng thẳng thắn như kiếm hiện ra tại cửa, đúng là Lý Bá Tiên.
Bốn mắt nhìn nhau, Lý Bá Tiên đi về phía Lục Diệp nhếch miệng cười, nhưng lại lập tức gọn gàng lưu loát té trên mặt đất, làm tro bụi đầy đất bay lên.
"Tứ sư huynh!" Lục Diệp kinh hô.
Lý Bá Tiên nằm bò trên mặt đất, nâng một tay lên, còn dựng thẳng ngón cái với Lục Diệp: "Chớ hoảng sợ, ta còn đi được!"
Thủy Uyên vừa dàn xếp xong chuyện của chưởng giáo, lại lắc mình đi tới trước mặt Lý Bá Tiên, đưa tay túm áo, nhấc đối phương lên rồi liếc mắt đảo qua một cái, ánh mắt khẽ biến: "Bị thương nặng như vậy."
Lý Bá Tiên lộ ra một nụ cười rực rỡ như ánh nắng với Thủy Uyên: "Hỗn đản Yến Hình kia còn thảm hại hơn, ta không làm mất mặt Bích Huyết tông!"
Nói xong, đầu đã nghiêng qua một bên, hôn mê bất tỉnh.
Thủy Uyên lại bắt đầu công việc lu bù lên. . .
Một lúc lâu sau, Thủy Uyên lau mồ hôi trên trán, nhìn ba cái giường bệnh trước mặt, cảm giác mỏi mệt sâu sắc.
Một lát sau, bỗng nhiên nàng lại lộ ra nụ cười, đã rất nhiều năm Bích Huyết tông chưa từng náo nhiệt như vậy.
Lục Diệp đã vượt qua một ngày này trong bầu không khí kỳ quái như vậy. Trong phòng có ba chiếc giường bệnh, hắn ở giữa, chưởng giáo bên phải, Lý Bá Tiên bên trái.
Cả tông môn có bốn người thì ba người nằm đây, chỉ còn lại một mình Thủy Uyên vội trong vội ngoài…
Hai ngày sau, trong phòng có thêm ba cái thùng lớn, trong thùng gỗ bốc lên đầy nhiệt khí, tràn đầy một loại dược thủy màu xanh biếc, chưởng giáo, Lý Bá Tiên cùng Lục Diệp mỗi người một cái thùng, đều tự ngồi xuống hấp thu dược hiệu.
Đây là nhị sư tỷ điều phối ra, nó chữa thương rất hiệu quả.
Hôm qua Lục Diệp đã cởi lớp băng vải vướng víu trên người xuống, kết quả hắn phát hiện mái tóc trên đầu mình đã ngắn hơn rất nhiều, hồi tưởng một trận chiến cuối cùng kia, hẳn là hắn bị nữ tu Thánh Hỏa giáo nọ đốt mất rồi, cũng may nàng không đốt hắn thành đầu trọc, nếu không đúng là không dám ra gặp người.
Trải qua quá trình điều dưỡng của nhị sư tỷ, về cơ bản, hầu hết những ngoại thương trên cơ thể hắn đã gần khỏi rồi.
Qua mấy ngày ở cùng một phòng, căn cứ vào những nội dung nhận được từ những lần nói chuyện phiếm với tứ sư huynh và chưởng giáo, về cơ bản Lục Diệp đã có một chút hiểu biết về tình huống bên trong Bích Huyết tông rồi.
Trước khi hắn tới, cả Bích Huyết tông, cũng chỉ có hai người một già một trẻ là chưởng giáo và nhị sư tỷ mà thôi, và hiện giờ khi hắn đến đây, thì cả tông môn cũng chỉ có ba người.
Tình huống này không chỉ đơn giản là nhân tài tàn lụi, môn phái suy thoái thôi đâu, trách không được người ta lại nói Bích Huyết tông sắp đến biên giới bị xóa bỏ rồi.
Về phần tứ sư huynh Lý Bá Tiên, dù năm đó khi còn bé, tứ sư huynh cũng từng được tính là đệ tử Bích Huyết tông nhưng sau này hắn đã chuyển sang Đan Tâm môn rồi. Tình huống của tam sư huynh bên kia cũng vậy, bọn họ đều ở tông môn khác, trên danh nghĩa không còn là đệ tử Bích Huyết tông nữa, chỉ có xuất thân từ Bích Huyết tông mà thôi.