Nhân Đạo Đại Thánh! (Bản Dịch)

Chương 312 - Chương 312: Đệ Đã Đạt Tiêu Chuẩn!!!

Chương 312: Đệ Đã Đạt Tiêu Chuẩn!!! Chương 312: Đệ Đã Đạt Tiêu Chuẩn!!!

Lý Bá Tiên nói: "Tuy Thiên Cơ rất tàn khốc, nhưng cũng không có chuyện gọi người lên để chết vô ích, nó sẽ dùng phương thức của chính mình để duy trì cân bằng. Tuy Linh Khê trấn thủ chiến được diễn ra bên trong một không gian nhỏ, nhưng ở nơi này lại có một loại áp chế vô hình, càng đi ra ngoài, áp chế càng mạnh. Ví dụ như ta, nếu tiến vào không gian nhỏ kia, sẽ xuất hiện ở mảnh đất trung tâm nhất. Nếu ta đi ra ngoài, tu vi sẽ bị áp chế dần dần. Ngược lại, nếu tu vi như đệ đi vào, sẽ xuất hiện ở tầng ngoài cùng nhất, người gặp được cũng có tu vi không quá cao. Cho nên tham gia Linh Khê trấn thủ chiến, cũng không phải là tu vi càng cao càng tốt. Tu vi càng cao, địch nhân gặp được sẽ càng mạnh. Đương nhiên, theo lẽ thường, tu vi của trấn thủ sứ ít nhất cũng là thất tầng cảnh, phó sứ có thể là thất tầng, cũng có thể là lục tầng."

"Còn có loại chuyện tốt này. . . Vậy không thành vấn đề!" Nghe đến đây, Lục Diệp lập tức trở nên hưng phấn.

Lý Bá Tiên liếc nhìn hắn một cái, nếu ngũ tầng cảnh bình thường dám dõng dạc nói như vậy, hắn nhất định sẽ cười nhạt một tiếng, nhưng là tiểu sư đệ nhà mình thì khác. . . Quả thật không thể đối xử với tiểu sư đệ như ngũ tầng cảnh bình thường.

Mấy ngày nay dạy tiểu sư đệ, hắn có thể cảm giác được Lục Diệp đang nhanh chóng trưởng thành với một tốc độ có thể nói là khủng bố.

Thủy Uyên từ từ nói một câu: "Bích Huyết tông không có tư cách báo danh, trấn thủ chiến cần phải có trấn thủ sứ và phó sứ cùng tham gia. Đệ chỉ có một mình, đi như thế nào? Trừ phi đệ có thể tìm được một phó sứ theo cùng."

Thông qua lời này, có thể nghe ra nhị sư tỷ không quá tán thành chuyện Lục Diệp tham gia trấn thủ chiến, nhưng nàng cũng không phản đối quá mức quyết liệt. . .

Đương nhiên, Lục Diệp có thể cảm nhận được nỗi lo âu của nàng, nhưng đúng như lời tứ sư huynh nói, nhị sư tỷ và chưởng giáo có thể che chở cho hắn nhất thời, chứ không có khả năng bảo vệ hắn cả đời .

Cho nên hắn muốn tham gia trấn thủ chiến, cần phải tìm một vị phó sứ.

Vấn đề là đi đâu để tìm bây giờ? Chọn người thích hợp, cần phải tin cậy được, lại có tu vi làm hắn hài lòng, nếu không, bảo hắn mang theo một tu sĩ tam, tứ tầng cảnh đi vào, có khác nào bảo hắn đi kéo bình dầu (mang theo một cục nợ vướng tay vướng chân)???

Bên phía tán tu bên kia có khá nhiều người, nhưng Lục Diệp lại chưa bao giờ tiếp xúc cùng bọn họ, không nói đến vấn đề tín nhiệm, chỉ sợ không có ai trong những tán tu kia nguyện ý tham gia trấn thủ chiến đâu, dù sao nơi đó cũng là khu vực hung hiểm, bất cứ lúc nào cũng có thể bỏ mạng.

Hắn suy nghĩ cả nửa ngày vẫn không tìm được manh mối.

Cơm nước xong, Lục Diệp ra ngoài ăn đòn tàn nhẫn của tứ sư huynh, sau đó được nhị sư tỷ tha đi chữa thương, tới ban đêm, lại tiến vào trụ sở tu hành.

Một ngày này, Lục Diệp đang tu hành, bỗng nhiên lại cảm giác thấy một tầng lực lượng vô hình trào ra từ Thiên Cơ điện bên kia, tiếp đó, nó lan ra cả trụ sở.

Hắn nhướng mày, đứng dậy bước vào Thiên Cơ điện bên kia. Khi hắn đi tới phía trước Thiên Cơ trụ điều tra tình huống, rất nhanh đã hiểu được ngọn nguồn.

Kết quả phán định phẩm cấp tông môn đã có, phán định này là do Thiên Cơ thực hiện, không ai có thể can thiệp vào.

Vốn dĩ trong lần phán định này, Bích Huyết tông sẽ bị xoá tên nhưng bởi vì tông môn có thêm một đệ tử là hắn, cho nên miễn cưỡng được giữ lại. Đương nhiên, nguyên nhân chính là vì tông môn có một vị Thần Hải cảnh, một vị Chân Hồ cảnh, nếu không tông môn bình thường căn bản không có chuyện dùng ba người mà giữ lại được cấp bậc cửu phẩm.

Đương nhiên Thiên Cơ phải có một bộ tiêu chuẩn chuyên về phán định phẩm cấp tông môn cụ thể như thế nào, nhưng xét về tổng thể, tiêu chuẩn này có liên quan trực tiếp với số lượng và tu vi cao thấp của tu sĩ trong tông.

Sau khi Lục Diệp xác định được không có nơi nào xảy ra vấn đề, hắn lại quay về Luyện Công phòng bên kia tu hành.

Hôm sau, tại bản tông Bích Huyết tông, hai bóng dáng va chạm, đao kiếm tương giao, tiếng ma sát chói tai vang lên, hai bóng dáng liên tục giằng co đan xen vào nhau, chỗ ngực bụng của Lục Diệp bắn ra máu tươi, hắn nhanh chóng xoay người, nắm đao đề phòng.

Phía đối diện, Lý Bá Tiên cúi đầu nhìn xuống ngực của mình, nơi đó có một vết máu nhàn nhạt.

Hắn mỉm cười, thu trường kiếm lại rồi xoay người nhìn về phía Lục Diệp: "Tiểu sư đệ, đệ đã đạt tiêu chuẩn! Hiện giờ ta đã không còn gì để dạy đệ nữa, về sau khi chém giết cùng địch nhân, hãy tin tưởng vào đao của mình."

Một tháng thời gian, đây là lần đầu tiên Lục Diệp làm Lý Bá Tiên bị thương.

Trong tu vi đồng cấp bậc, Lý Bá Tiên đúng là tồn tại không thể địch lại được. Quá trình dạy dỗ này cũng làm Lục Diệp có thể chứng kiến một cách rõ ràng hơn về trình độ của người xếp hạng mười trên Linh Khê Bảng.

Lục Diệp thu đao, cung kính thi lễ: "Đa tạ sư huynh đã chỉ dạy."

Lý Bá Tiên ném hồ lô rượu của mình ra, cái hồ lô kia lập tức thành lớn, hắn nhẹ nhàng nhảy tới, đứng lên trên: "Đã có kết quả phán định phẩm cấp tông môn, ta cũng phải trở về Đan Tâm môn làm chuẩn bị. Tiểu sư đệ, lần sau ta lại đến gặp đệ. Tiếp theo, nếu đệ gặp được chuyện phiền toái gì trên chiến trường, nhớ phải nói một tiếng với ta."

Nói xong câu này, hắn lại hướng về phía Thủy Uyên chào hỏi một tiếng rồi quay mặt về phương hướng chính điện, vẻ mặt đầy nghiêm túc thi lễ, cuối cùng mới đứng dậy, chiếc hồ lô chở hắn kia đã hóa thành một luồng lưu quang, nhanh chóng đi xa rồi.

Hắn nói đi là đi, quả nhiên là tiêu sái vô cùng.

Lục Diệp nhìn theo hắn rời đi, lập tức hỏi ra nghi vấn đã nghẹn ở trong lòng rất nhiều ngày qua: "Nhị sư tỷ, nếu tứ sư huynh có xuất thân ở bản tông, vì sao lại biến thành đệ tử Đan Tâm môn?"

Hình như hắn vẫn còn một vị tam sư huynh cũng rơi vào tình trạng như thế, hiện giờ cũng dấn thân vào ở một tông môn khác rồi.

Nhưng xem dáng vẻ của tứ sư huynh, rõ ràng vẫn coi nơi này trở thành nhà của mình, kể cả chưởng giáo và nhị sư tỷ cũng không coi hắn là người ngoài, muốn đến là đến, muốn đi là đi.

Cuối cùng Lục Diệp cũng không hiểu được đáp án của vấn đề này, bởi vì nhị sư tỷ không giải thích cho hắn.

Có thể là nàng không muốn giải thích, cũng có thể là nàng cảm thấy vẫn chưa đến lúc nên không nói, và đương nhiên là Lục Diệp sẽ không đi đào xới tận gốc rễ của vấn đề này.
Bình Luận (0)
Comment