Chương 313: Ngươi Làm Ta Mất Mặt Quá!!!
Chương 313: Ngươi Làm Ta Mất Mặt Quá!!!
Hắn lại bị ngâm trong thùng gỗ tràn đầy nước thuốc như cũ, được nhị sư tỷ dốc lòng trị liệu một phen, thương tích rất nhanh chuyển biến tốt đẹp.
Chạng vạng đến thật mau, lúc này Lục Diệp mới tinh thần tỉnh táo bước ra, Hổ Phách chạy tới cọ cọ vào hắn.
Mấy ngày nay ở trong Bích Huyết tông, rõ ràng Hổ Phách đã khỏe mạnh hơn rất nhiều, dù sao mỗi ngày nó đều được ăn ngon ngủ ngon, còn có một đống Uẩn Linh đan nuốt phục, ngẫu nhiên còn chạy tới tìm Lục Diệp cắn nuốt một sợi tơ máu trong lân giáp, cuộc sống vô ưu vô lự.
Về phần Y Y. . .
Cũng không biết nàng bận chuyện gì bên chỗ chưởng giáo. Vài ngày đầu nàng còn đi theo phía sau nhị sư tỷ, còn thần thần bí bí nói với Lục Diệp, nàng muốn học nhị sư tỷ cách để trở thành một y tu.
Bởi vì một đường này đi tới, Lục Diệp rất hay bị thương, có thể dựa vào đây mà thấy trước được, về sau hắn cũng không ít lần chiến đấu với người, cho nên nguyện vọng lớn nhất của Y Y đó là trở thành một y tu. Tới lúc đó, kể cả nàng không thể giúp được gì trong chiến đấu nhưng sau chiến đấu, nàng lại có thể trị liệu thương tích cho Lục Diệp.
Nhưng chưa được vài ngày, bóng dáng nàng đã không thấy tăm hơi, Lục Diệp cũng không biết tình huống là gì, chỉ cho rằng, nàng học không tốt lắm.
Kết quả là hiện giờ ngày nào nàng cũng ở bên chỗ chưởng giáo, không biết có phải lại muốn làm một pháp tu hay không. . .
Theo Lục Diệp biết, chưởng giáo chính là pháp tu.
Hắn không nghĩ nữa, lập tức lấy ra lân giáp, cho Hổ Phách vừa xông lại gần hút một hơi, khiến cho Hổ Phách thoạt nhìn uy phong lẫm lẫm, thân mình lập tức trở nên cứng ngắc, rầm rầm té trên mặt đất, khí huyết ngoài thân sôi trào.
Nhị sư tỷ không cảm thấy ngạc nhiên về chuyện này. Lục Diệp đã kể cho nàng nghe lai lịch của miếng lân phiến nọ, nàng từng cầm nó đi cẩn thận nghiên cứu qua, và cho ra khẳng định rằng thứ này có hiệu quả thối thể rất mạnh, chỉ cần điều khiển tốt cường độ, không luyện hóa quá nhiều trong một lần, sẽ không gặp nguy hiểm.
Nhị sư tỷ còn nói, chắc chắn là phía dưới Long tuyền kia có ẩn chứa một bí mật gì đó, có lẽ là kỳ ngộ. Nàng khuyên hắn về sau khi thực lực trở nên mạnh mẽ hơn, nên tìm một cơ hội qua xem.
Đương nhiên là phải quay lại nhìn xem rồi, Lục Diệp còn nhớ rõ nữ tử tên Hàn Già Nguyệt của Thái La tông. Lúc hắn ở trên Kim Quang đỉnh, nếu không bị nữ nhân này vạch trần gốc gác, hắn đâu cần phải chiến đấu với nhiều lục tầng cảnh như vậy?
Lục Diệp đã nhớ kỹ thù này, sớm muộn gì cũng sẽ đi đòi lại.
Hắn không để ý tới Hổ Phách với bốn chân bước loạn giống như sẽ lập tức đi đời nhà ma kia, mà đi thẳng đến Thiên Cơ điện.
Một lát sau, hắn hiện thân ở Thiên Cơ điện trong trụ sở, nâng tay điểm vào ấn ký chiến trường, truyền tin tức ra ngoài.
Rất nhanh đã có hồi âm: "Chỉ có vài người phù hợp điều kiện, ta đã hỏi qua nhưng không ai dám đi, ngược lại có hai người không sợ chết nhưng một người là ngũ tầng cảnh, một người là tứ tầng cảnh. Ta cho rằng Lục huynh cũng không nguyện ý mang theo bình dầu kéo."
Lúc trước, hắn đã ủy thác cho Trần Dục tìm kiếm người thích hợp tham gia Linh Khê trấn thủ chiến giúp hắn, nhưng hiện tại xem ra, tình huống cũng không lạc quan.
Linh Khê trấn thủ chiến nổi danh như vậy, về cơ bản nhóm tu sĩ đều có nghe thấy, chỉ là những tán tu tụ tập gần đây có tu vi phổ biến không cao, ngoại trừ Trần Dục là một tu sĩ thất tầng cảnh, còn lại chẳng có mấy lục tầng cảnh.
Nhưng những người này lại đều là hạng người thận trọng… nói trắng ra là nhát gan.
Bằng vào thực lực của bọn họ, đã có thể xông vào vòng trong chiến trường một lần, sở dĩ bọn họ vẫn một mực dừng lại ở vòng ngoài, đơn giản là vì sợ hãi.
Lại nói, mỗi một lần Linh Khê trấn thủ chiến diễn ra đều có rất nhiều người chết… Bọn họ không dám tham dự vào loại chuyện này.
Ngay cả Trần Dục kia cũng không dám nhận lời, nếu đối phương thực sự có khí phách tham dự Linh Khê trấn thủ chiến, đâu có thể lăn lộn ở vòng ngoài này, ngược lại, đã sớm chạy vào vòng trong rồi.
Lục Diệp đã sớm có chuẩn bị tâm lý, cũng không trông chờ gì vào đám tán tu kia.
Nếu đã như thế, hắn cũng không còn cách nào khác . . .
Lục Diệp rời khỏi Thiên Cơ điện, lấy ra một con cá lớn dài một thước từ trong túi trữ vật. Con cá này toàn thân màu đỏ như máu, như được đúc từ huyết ngọc.
Nó chính là hồ Huyết Hồng Tỗn sống bên trong Nguyệt. Mấy ngày này, Lý Bá Tiên luôn ở lại trong Bích Huyết tông, đã câu được rất nhiều cá, phần lớn đều bị bọn họ ăn hết rồi, Lục Diệp chỉ cầm đi một phần nhỏ còn lại.
Một lát sau, có cái bóng thật lớn từ trên trời giáng xuống, dừng ở trước mặt Lục Diệp. Cuồng phong gào thét mà đến, Lục Diệp bị gió thổi vào mặt mơ hồ sinh ra đau đớn.
Cái bóng này đúng là con ưng xám tên Tiểu Hôi kia.
Nó cúi đầu, nhẹ nhàng mổ một cái, ngậm Huyết Hồng Tỗn vào trong miệng, sau đó ngửa cổ nuốt xuống.
Lúc trước, tứ sư huynh từng nói Tiểu Hôi rất thích ăn Huyết Hồng Tỗn này, cho nên thi thoảng Lục Diệp cũng mang vài con tới đây cho nó. Đương nhiên là không thể cho nó ăn no được, dẫu sao hình thể cũng chênh lệch quá lớn. Một con Huyết Hồng Tỗn dài một thước bị Tiểu Hôi ngậm vào trong miệng, chẳng khác gì đang ngậm con giun.
Nhưng đúng là Tiểu Hôi rất thích món ăn này, khiến cho thái độ của nó với Lục Diệp cũng trở nên thân thiết hơn rất nhiều.
Vài chục năm qua, không ai quan tâm tới nó nhưng nó vẫn một mực canh giữ ở trụ sở Bích Huyết tông bên này, không rời không bỏ, mãi cho đến khi Lục Diệp đến, mới khiến cho nó có thêm một tia sức sống.
Tiểu Hôi ăn xong một con cá, lại nghiêng đầu nhìn Lục Diệp, trong đôi mắt ưng có chút chờ mong.
Lục Diệp lại vươn tay ném một con qua, Tiểu Hôi bắt vô cùng chính xác.
Lục Diệp ngẩng đầu nhìn nó rồi nói: "Tiểu Hôi, có thể đưa ta đi tới một nơi hay không?"
Tiểu Hôi cúi đầu quan sát hắn, lại cúi đầu xuống thấp hơn, cái mỏ cong cong mổ một cái, vừa vặn mổ trúng áo của Lục Diệp, sau đó nhẹ nhàng vẩy lên, ném Lục Diệp lên lưng nó.
Lục Diệp lập tức có chút đen mặt: "Ngươi chỉ cần gật đầu là được, ta có thể tự đi lên mà, ngươi làm như vậy, ta mất hết cả mặt mũi rồi!"