Nhân Đạo Đại Thánh! (Bản Dịch)

Chương 319 - Chương 319: Ta Không Đi, Ai Nhặt Xác Cho Ngươi?

Chương 319: Ta Không Đi, Ai Nhặt Xác Cho Ngươi? Chương 319: Ta Không Đi, Ai Nhặt Xác Cho Ngươi?

Lục Diệp đi ra ngoài dạo qua một vòng, nhưng lại không tìm được Y Y và Hổ Phách!

Cuối cùng, hắn cũng xác định được bọn họ đã không còn ở bản tông nữa rồi.

Và khi hắn tiến vào trụ sở, rốt cuộc cũng tìm được Y Y đang chụm đầu cùng một chỗ, tán gẫu với Linh Ngọc rồi.

Lục Diệp không hiểu ra sao, đi qua nhìn nàng: "Ngươi vào bằng cách nào?"

Y Y là Trành linh phối cùng Hổ Phách, cũng tương đương với cách nói Hổ Phách là sủng thú của Y Y. Và theo đạo lý, không có Lục Diệp dẫn đường, bọn họ không thể vào được trụ sở.

Y Y đắc ý dạt dào giơ tay phải lên, thúc giục linh lực, trên mu bàn tay kia lập tức xuất hiện một đạo ấn ký chiến trường!

Lục Diệp cảm thấy ngạc nhiên hỏi: "Ngươi cũng có thể sở hữu ấn ký?

"Là chưởng giáo đóng dấu cho ta." Y Y cười hì hì: "Ta cũng được coi như là đệ tử của Bích Huyết tông nha!"

Vậy cũng được sao? Lục Diệp có chút kinh ngạc rồi.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, chuyện này rất tốt. Hiện giờ Y Y đã có ấn ký chiến trường, vậy thì nàng và Hổ Phách có thể ra vào trụ sở bất cứ lúc nào, sẽ không bị Lục Diệp hạn chế.

"Nói như vậy. . . Ngươi coi như là sư muội của ta?" Bỗng nhiên Lục Diệp phản ứng lại.

Y Y đứng lên, cung kính hành lễ với Lục Diệp: "Đệ tử Lục Y Y của Bích Huyết tông, ra mắt Nhất Diệp sư huynh!"

Lục Diệp lập tức giơ một bàn tay lên: "Ta xem là muội muốn ăn đòn rồi!"

Y Y hú lên một tiếng quái dị, lập tức trốn ra phía sau Hoa Từ, ngay sau đó lại ló đầu ra, lè lưỡi với Lục Diệp.

Ngày hôm sau khi Lục Diệp mang đám người Hoa Từ về, hắn lập tức trưng cầu ý kiến của ba người rồi dựa vào quyền hạn trấn thủ sứ của bản thân, đưa bọn họ quay về bản tông.

Tiếp đó, Thủy Uyên lấy thân phận chưởng ấn sứ của nàng, hạ lạc ấn ký chiến trường của Bích Huyết tông cho ba người Hoa Từ, sau khi đã lạy chưởng giáo, ba người Hoa Từ cũng chính thức trở thành đệ tử của Bích Huyết tông.

Đến tận đây, tính cả Y Y, Bích Huyết tông đã có năm vị đệ tử ở cấp bậc Linh Khê cảnh.

Nguyễn Linh Ngọc rất vui, ngay cả Khổng Ngưu chất phác cũng nở nụ cười nhiều hơn. Bọn họ vốn là tán tu, từng chịu đủ những ngày tháng kham khổ trước kia nhưng kể từ hôm nay, bọn họ đã trở thành người có tông môn rồi.

Về phần Hoa Từ. . . Lục Diệp có thể cảm giác được, bản thân nàng không có ý nguyện quá bức thiết nhất định phải gia nhập vào tông môn.

Bởi vì nếu nàng thực sự muốn gia nhập tông môn, thì bằng vào thân phận lục tầng cảnh y tu trước mắt, nàng chỉ cần tùy tiện đi bất cứ tông môn nào ở vòng ngoài đều được bọn họ coi trọng.

Y tu vĩnh viễn là nhân tài không thể thiếu trong các đại tông môn.

Lần này, Hoa Từ nguyện ý bái nhập vào Bích Huyết tông, một là chuyện gặp phải lúc trước, nàng muốn cho Nguyễn Linh Ngọc và Khổng Ngưu có cuộc sống yên ổn một chút, hai là vì Lục Diệp.

Hiện giờ nhớ lại mới thấy, lúc trước trong đầu nàng từng có ý định hấp thu Lục Diệp tiến vào Tán Du xã, chẳng qua nàng lại lo lắng Lục Diệp xuất thân từ thế lực lớn nào đó mới không đề cập đến chuyện này.

Kết quả quanh co lòng vòng một hồi, Tán Du xã không có, ngược lại nàng đã bái nhập vào Bích Huyết tông.

Chuyện này, chỉ có thể nói rằng việc thế gian, không thể nói trước được điều gì.

Trở thành đệ tử Bích Huyết tông, mỗi tháng đều cũng có lương. Đây là phúc lợi mà tông môn nào cũng có. Lần đầu Nguyễn Linh Ngọc nhận được lương tháng thuộc về mình từ trong tay Thủy Uyên, nàng đã vui sướng quá đỗi mà vừa cười cười khóc khóc vừa rời đi , Y Y lại mất một phen an ủi.

Tại Luyện Công phòng trong trụ sở, Lục Diệp dùng tinh lực thật lớn, xây dựng nên Tụ Linh linh văn trong vài gian phòng. Từ giờ cho đến sau này, ở thời điểm đám người Hoa Từ tu hành bên cạnh, hiệu suất cũng có thể đề cao hơn một chút.

Hơn nữa hiện giờ bọn họ đã gia nhập vào Bích Huyết tông, nhị sư tỷ cho rất nhiều lương tháng, trong khoảng thời gian ngắn bọn họ đều không cần phải phát sầu vì tài nguyên tu hành.

Hoa Từ rời khỏi Luyện Công phòng, đứng bên ngoài chờ đợi. Vừa rồi nàng đã vào Luyện Công phòng của mình thử một chút, lại ngạc nhiên phát hiện thiên địa linh khí bên trong nồng đậm đến mức lạ thường, ngay lập tức đã bị bút tích (hành động) của Lục Diệp làm kinh hãi. Đột nhiên nàng lại mơ hồ hiểu được vì sao tu vi của Lục Diệp có thể tăng lên nhanh chóng như vậy.

"Có việc?" Lục Diệp nhìn thấy nàng.

Hoa Từ nói: "Lúc trước ngươi đi Anh sơn tìm ta, là vì chuyện Linh Khê trấn thủ chiến?"

"Ai nói cho ngươi biết?" Lục Diệp kinh ngạc.

Hắn còn chưa kịp nói việc này, vốn đang tính qua hai ngày nữa sẽ thương lượng cùng Hoa Từ một chút, ai biết đâu nàng lại nhận được tin tức trước rồi.

"Là Trần Dục nói. Hắn nói lúc trước ngươi muốn tìm người đi cùng từ trong đám tán tu bên kia, kết quả không chọn được người thích hợp."

Lục Diệp gật gật đầu: "Đúng là ta có dự định như vậy."

"Vậy vì sao không nói, là sợ ta kéo chân sau của ngươi ư?"

"Không phải, ta chưa kịp nói mà thôi. Giờ nếu ngươi đã biết, ngươi nghĩ như thế nào?"

Hoa Từ tỏ ra ngoan ngoãn dễ bảo trả lời: "Mạng ta do ngươi cứu, tự nhiên là ngươi nói cái gì ta sẽ làm cái ấy, người ta còn có cơ hội để phản kháng ư?"

"Ngươi bớt nói lung tung đi." Cả người Lục Diệp không được tự nhiên: "Chính ngươi tự quyết định, muốn đi thì báo danh trong vòng mấy ngày này, không muốn thì khỏi tham gia, ta còn chưa đến mức không đi không được."

"Đi chứ, vì sao lại không nào? Ngươi chỉ là một tên ngũ tầng cảnh còn không sợ, ta là lục tầng cảnh sợ cái gì?" Hoa Từ cười yếu ớt thản nhiên.

Lục Diệp gật gật đầu, sau đó xoay người bước vào Thiên Cơ điện bên kia. Nhưng hắn chẳng đi được bao xa đã quay trở lại, chân thành nhìn Hoa Từ, nói: "Trấn thủ sứ nhà người khác ít nhất cũng có một thất tầng cảnh, nhưng nhà chúng ta… Ta phải nói trước, đi vào sẽ có nguy hiểm, ngươi có thật sự muốn đi hay không?"

"Đi." Hoa Từ hé miệng cười: "Ta không đi, ai nhặt xác cho ngươi?"

Lục Diệp xuy một tiếng, rồi dứt khoát xoay người bước đi.
Bình Luận (0)
Comment