Chương 320: Cút, Còn Dám Tiến Vào Lão Nương Đánh Gãy Ba Chân Của Ngươi!!!
Chương 320: Cút, Còn Dám Tiến Vào Lão Nương Đánh Gãy Ba Chân Của Ngươi!!!
Rất nhanh, hắn đã đi vào trong Thiên Cơ điện, lấy quyền hạn trấn thủ sứ của bản thân kết nối với Thiên Cơ trụ, tiêu phí năm trăm điểm công huân mua một đạo gia trì.
Trong thời gian ngắn, hắn cảm giác được bên trong Thiên Cơ trụ trước mặt đã xảy ra một chút biến hóa kỳ diệu, cùng với tiếng vang ca ca, Thiên Cơ trụ quay trái quay phải hai cái.
Ngay sau đó, thiên địa linh khí bốn phía bắt đầu phun ra, trở nên càng thêm nồng đậm .
Đây là hiệu quả gia trì cỉa Thiên Cơ trụ, Thiên Cơ trụ ở trạng thái ban đầu chỉ có thể khiến cho linh khí bên trong trụ sở nồng đậm hơn dã ngoại một phần, có thêm một đạo gia trì, thiên địa linh khí có thể tiếp tục tăng thêm lên một phần nữa. Nói cách khác, lúc này linh khí tại trụ sở Bích Huyết tông đã nồng đậm hơn dã ngoại hai phần.
Lục Diệp thử mua thêm một đạo gia trì, đáng tiếc không thành công, bởi vì không có công huân.
Căn cứ theo tin tức phản hồi lại từ bên trong ấn ký trấn thủ sứ của hắn, muốn sở hữu đạo gia trì thứ hai cần hao phí một ngàn điểm công huân, không biết đạo thứ ba sẽ cần bao nhiêu đây?
Lúc trước tứ sư huynh từng nói, Thiên Cơ trụ gia trì, càng về sau càng đắt, cho nên thứ này căn bản không phải một tu sĩ nào đó có thể gánh vác được, mà cần tất cả những thành viên trong tông môn cùng nhau cố gắng, tích góp công huân mới được.
Mặt khác, Lục Diệp là trấn thủ sứ có thể điều chỉnh một chút phạm vi Thiên Cơ trụ gia trì.
Hắn có thể giới hạn loại hiệu quả gia trì này ở trong một khu vực nào đó. Nói cách khác, nếu hắn muốn, thì nhóm tán tu đang trú ở phường thị bên kia, sẽ không chiếm được loại hiệu quả gia trì này .
Có một đạo gia trì, Bích Huyết tông bên này đã có tư cách báo danh tham gia Linh Khê trấn thủ chiến.
Lục Diệp mày mò một hồi lâu, mới thăm dò ra cách báo danh. Trong minh minh Thiên Cơ hạ xuống, ấn ký chiến trường hơi hơi nóng lên, rất nhiều tin tức dũng mãnh tràn vào trong đầu.
Còn mấy ngày nữa, Linh Khê trấn thủ chiến mới chính thức bắt đầu, mà trước đó, Lục Diệp có thể tăng tu vi bản thân lên tới lục tầng cảnh. Hiện giờ hắn chỉ cách lục tầng cảnh một bước xa thôi.
Đây mới là lực lượng mà hắn dựa vào để tham gia Linh Khê trấn thủ chiến, dùng tu vi ngũ tầng cảnh tham gia trận chiến này vẫn hơi yếu một chút, nhưng nếu hắn đạt tới lục tầng cảnh, tình huống sẽ khác.
Lục Diệp và Hoa Từ cùng dắt tay nhau đi vào bên trong hậu điện thuộc Thủ Chính phong tại bản tông Bích Huyết tông.
"Chưởng giáo, người tìm chúng ta?" Lục Diệp ôm quyền hành lễ, Hoa Từ cũng làm lễ đệ tử.
Chưởng giáo đang đứng ở nơi đó chợt xoay người: "Ta nghe nhị sư tỷ ngươi nói các ngươi chuẩn bị tham gia Linh Khê trấn thủ chiến, hơn nữa còn báo danh rồi?"
"Vâng"
"Đi trải nghiệm sự đời cũng tốt." Chưởng giáo hơi hơi gật đầu: "Đã vài chục năm Bích Huyết tông chưa từng thu nhận đệ tử, hiện giờ có thêm mấy đứa các ngươi, trong tông cũng náo nhiệt hơn rất nhiều, đáng tiếc bộ xương cốt già ta đây không giúp được cho các ngươi quá nhiều, lần trước còn vì chuyện cũ mà suýt chút nữa đã hại ngươi."
Lục Diệp vội vàng nói: "Đệ tử đã bái nhập vào Bích Huyết tông, đương nhiên phải gánh vác ân oán tông môn. Hơn nữa tới cuối cùng đệ tử có thể gặp dữ hóa lành, cũng ít nhiều nhờ vào dư uy của tông môn, chưởng giáo đừng bận lòng."
Chưởng giáo vuốt râu: "Ngươi có thể nghĩ như vậy, cũng là hiếm có rồi." Nói xong, lão thở dài, tiếp tục: "Đi theo ta, ta mang bọn ngươi tới một chỗ."
Chưởng giáo vừa dứt lời, đã nhanh chóng bước ra ngoài, Lục Diệp và Hoa Từ vội vàng cất bước đi theo.
Rời khỏi đại điện, chưởng giáo vung tay áo lên, linh lực sung mãn phun ra, bao lấy Lục Diệp và Hoa Từ, phóng lên cao.
Một lát sau, bọn họ đã dừng trên đỉnh một tòa linh phong. Lục Diệp quay đầu nhìn trở lại, ở nơi này có thể nhìn thấy Thủ Chính phong ở cách đó không xa. Nói cách khác, nơi này ở rất gần Thủ Chính phong, phỏng chừng bọn họ vẫn còn ở bên trong bản tông Bích Huyết tông.
Trên đỉnh núi có một đống kiến trúc, giống như điện mà không phải điện, giống như lâu lại chẳng giống lâu, tạo hình rất kỳ lạ.
Chưởng giáo đứng phía trước dãy kiến trúc kia, quay đầu lại lập tức dặn dò Lục Diệp và Hoa Từ một tiếng: "Ở chỗ này chờ."
Dứt lời, lão đã xoay người, vẻ mặt nghiêm túc, cất bước đi về phía trước.
Ngoài điện, Hoa Từ huých cánh tay Lục Diệp, bốn mắt nhìn nhau, trong mắt lộ vẻ trưng cầu ý kiến, Lục Diệp chậm rãi lắc đầu.
Đến tận bây giờ, hắn còn chưa từng đến nơi này, cũng không biết chưởng giáo đưa hắn và Hoa Từ đến nơi đây để làm gì.
Ngay lúc hắn đang khó hiểu, bỗng nhiên lại nghe được từ bên trong truyền tới một giọng nói của nữ tử: "Lão đông tây vẫn còn mặt mũi tới tìm ta?"
Lục Diệp cả kinh, nơi này lại có người?
Trong khi hắn đang kinh ngạc, đâu ngờ một cơn cuồng phong đập thẳng vào mặt. Dựa vào nhãn lực của Lục Diệp, hắn có thể mơ hồ nhìn thấy một bóng đen từ bên trong kiến trúc kia bay vút ra, đụng vào một gốc cây thụ bên ngoài, phát ra một tiếng “Oanh” vang dội.
Quần áo bay phần phật, hai má Lục Diệp bị cơn cuồng phong kia quét tới đau. Hắn xoay người, nheo mắt nhìn lại, đột nhiên sắc mặt đại biến, vội vàng cùng Hoa Từ tiến lên, nâng chưởng giáo đang tê liệt ngồi dưới đất dậy.
Mắt trái của chưởng giáo hiện rõ màu xanh đen, có dấu một quyền ấn rõ ràng.
"Chưởng giáo, chuyện này. . ." Lục Diệp hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết nơi này có một nữ nhân sinh sống, sau đó nữ nhân kia đấm cho chưởng giáo một cái. .
"Không đáng ngại không đáng ngại." Chưởng giáo nhẹ nhàng phẩy phẩy y phục, giải thích với Lục Diệp: "Nơi này có một vị lão hữu của lão phu sinh sống, tính cách có chút táo bạo, ta lại đi nói chuyện cùng nàng một chút, các ngươi cứ chờ là được."
Lục Diệp và Hoa Từ lộ ra vẻ mặt không biết nên nói gì, chỉ biết nhìn chưởng giáo lại đi vào bên trong tòa kiến trúc kia.
"Cút, còn dám tiến vào lão nương đánh gãy ba chân của ngươi!"
Lại là một tiếng gầm lên, ngay sau đó chưởng giáo tiếp tục bay ra bên ngoài, đập thẳng vào gốc đại thụ kia, sau đó từ từ trượt xuống
Lần này mắt phải của chưởng giáo cũng bầm xanh luôn rồi. . . Hai dấu quyền ấn một trái một phải, cân xứng vô cùng.
"Chưởng giáo!" Lục Diệp thật sự không đành lòng nhìn.
Chưởng giáo nâng tay: "Không có gì, cứ để cho nàng xả giận là được."
Lão lại đứng lên, lần thứ ba tiến về phía trước… Dáng vẻ này có một chút hào hùng tựa như dù đối mặt với cả ngàn vạn người thì ta vẫn tiến tới!