Nhân Đạo Đại Thánh! (Bản Dịch)

Chương 321 - Chương 321: Vân Phu Nhân!

Chương 321: Vân Phu Nhân! Chương 321: Vân Phu Nhân!

Rất nhanh, ở nơi đó lại xuất hiện linh lực dao động truyền ra, cùng với tiếng chửi bậy của nữ nhân, Lục Diệp và Hoa Từ đứng ở bên ngoài nghe mà trong lòng run sợ, sợ chưởng giáo lại một lần nữa bị đánh bay ra.

Nhưng lúc này, chưởng giáo lại không bị đánh ra, và tiếng chửi bậy bên trong đã dần dần ngưng lại.

Thế cục phát triển có chút nhanh, đầu óc Lục Diệp còn chưa kịp xoay chuyển, Hoa Từ tiến đến bên tai hắn thổ khí như lan: "Tám chín phần mười, người sống tại nơi này chính là nhân tình già nào đó của chưởng giáo."

"Thúi lắm!" Lục Diệp ném qua cái nhìn xem thường: "Ngươi không thấy chưởng giáo vừa bị đấm mấy lần sao?"

Hoa Từ ha hả cười một tiếng: "Ngươi còn nhỏ, không hiểu nữ nhân đâu."

"Ngươi hiểu?"

"Ta là nữ nhân, đương nhiên là hiểu." Hoa Từ ưỡn ngực.

Lục Diệp cảm thấy nàng nói rất có đạo lý, lập tức không phản bác được.

Lại một lúc lâu sau, bên trong mới truyền đến âm thanh uy nghiêm của chưởng giáo: "Đều vào đi."

Lục Diệp và Hoa Từ lập tức bày ra sắc mặt nghiêm túc, cung kính lên tiếng đáp lại, lúc này mới một trước một sau đi vào bên trong kiến trúc kia.

Vượt qua cửa lớn, vào bên trong, vẻ mặt Lục Diệp đã lộ ra một chút ngạc nhiên, bởi vì nhìn từ bên ngoài cứ nghĩ kiến trúc này không lớn, ai biết đâu bên trong lại có động thiên khác. Trên vách tường bốn phía kiến trúc, là từng đạo linh văn thần diệu bay múa linh hoạt như con cá, lúc ẩn lúc hiện, biến hoá thất thường.

Hắn nhìn những linh văn kia, vậy mà không biết một cái nào, trong lòng vô cùng ngạc nhiên.

Vị trí trung tâm là một tòa đại điện, chưởng giáo đang đứng ở chỗ này, bên người lão còn có phụ nhân phong tư yểu điệu, thoạt nhìn tuổi tác của phụ nhân này y như một câu đố, chợt liếc mắt một cái sẽ cảm giác đối phương mới đôi mươi, nhưng cẩn thận nhìn lại, bỗng phát hiện trong mắt đầy vẻ tang thương của người từng trải.

Nhưng chắc chắn một điều rằng tuổi tác của phụ nhân này sẽ không quá nhỏ, bởi vì chưởng giáo đã nói đây là một vị lão hữu của người.

Nói một cách bảo thủ, phỏng chừng là đối phương cũng thuộc cùng thời đại với chưởng giáo và hiện giờ nhìn lão bà này vẫn còn trẻ tuổi, hẳn là người ta có phương pháp dưỡng nhan.

"Đây là Vân phu nhân." Chưởng giáo giới thiệu một câu.

Lục Diệp và Hoa Từ đều hành lễ: "Ra mắt Vân phu nhân."

Vân phu nhân hơi hơi gật đầu, sau đó nhìn thật kỹ Lục Diệp từ trên xuống dưới rồi mới mở miệng nói: "Lão bất tử nói ngươi được một chút kỳ ngộ ở Linh Khê chiến trường, trong đó có truyền thừa linh văn sư?"

Cũng không biết chuyện hiểu lầm này được truyền ra như thế nào, phỏng chừng nó có liên quan tới chuyện hắn có thể sử dụng linh văn tác chiến.

Lục Diệp quay đầu nhìn về phía chưởng giáo, chưởng giáo hơi hơi gật đầu ra hiệu.

Lục Diệp nhanh chóng trả lời: "Phải."

Mặc kệ ra sao, Thiên Phú thụ và linh văn sư truyền thừa đều có liên quan với nhau.

"Thúc giục linh văn của ngươi cho ta xem." Vân phu nhân phân phó một tiếng.

Lục Diệp chần chờ một chút, sau đó mới mở lòng bàn tay ra, thúc giục một tấm Ngự Thủ linh văn.

Vân phu nhân lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: "Loại tốc độ này. . ." Vừa rồi bà chỉ nghe chưởng giáo nói tiểu gia hoả tên Lục Diệp có được kỳ ngộ liên quan tới linh văn sư, nhưng bà cũng không hỏi nhiều lắm, mãi cho đến lúc này mới biết, tiểu gia hoả trước mặt lại nắm giữ linh văn đến trình độ tùy tâm mà phát.

Nhưng bà cũng là người có kiến thức rộng rãi, nếu những đệ tử đứng đầu đại tông môn kia từ nhỏ đã nghiên cứu học tập linh văn thuật, chưa chắc đã không có cơ hội đạt tới loại trình độ này.

Bà nhẹ nhàng tiến lên, cúi đầu điều tra linh văn trong tay Lục Diệp: "Đây là Ngự Thủ. . . Ừm? Linh văn này của ngươi. . ." Bỗng nhiên bà nhíu mày, cũng không biết đã phát hiện ra cái gì, lại nắm tay Lục Diệp lên cẩn thận đánh giá một phen.

Lục Diệp hướng ánh mắt xin giúp đỡ nhìn về phía chưởng giáo.

Chưởng giáo chậm rãi lắc đầu, ý bảo hắn cứ an tâm một chút chớ nóng vội.

Cũng may một lát sau, Vân phu nhân đã buông tay Lục Diệp ra, vẻ mặt an tĩnh, đã rơi vào bên trong trầm tư.

Chưởng giáo thấy vậy, tò mò hỏi: "Linh văn của hắn có vấn đề gì sao?"

"Thật ra không có vấn đề gì." Vân phu nhân lắc đầu: "Chẳng qua là nó có chút khác so với Cửu Châu linh văn, nhưng lại càng hợp lý hơn một chút, về phần, điểm khác nhau cụ thể là gì, lại cần phải so sánh một chút mới được."

Bà nói xong lại nhìn về phía Lục Diệp: "Ngươi còn có linh văn khác không?"

Lục Diệp nói chi tiết: "Còn có ba loại."

"Thi triển cho ta xem."

Lục Diệp thúc giục Phong Duệ, Tụ Linh và Huyết Nhiễm theo thứ tự, Vân phu nhân cẩn thận điều tra, sau đó mới xác định: "Chỗ truyền thừa mà ngươi nhận được có chút không thể khinh thường, chắc chẳn người lưu lại truyền thừa cho người có tạo nghệ cực cao trên linh văn chi đạo."

“Hử?" Chưởng giáo có vẻ ngoài ý muốn, rất khó nghe được Vân phu nhân đánh giá người khác cao như vậy, lão tò mò hỏi: "So với ngươi thì thế nào?"

Vân phu nhân lắc đầu: "Còn lợi hại hơn ta, linh văn chi đạo của người này đã siêu thoát hệ thống hiện có tại Cửu Châu rồi, đã bày ra một loại phương thức hoàn toàn mới khác, nhưng mỗi một loại linh văn đều có uy lực lớn hơn Cửu Châu linh văn rất nhiều." Bà lại nhìn về phía Lục Diệp: "Vậy, ngươi hiểu biết bao nhiêu về linh văn chi đạo?"

Lục Diệp xấu hổ: "Ta chỉ biết sử dụng bốn đạo linh văn này, những thứ khác hoàn toàn không biết gì cả."

Vân phu nhân kinh ngạc, nhưng lại bật cười nói: "Xem ra ngươi đã nhận được truyền thừa không quá hoàn chỉnh. Đây cũng là chuyện bình thường."

Quả thật ở bên trong Linh Khê chiến trường có rất nhiều kỳ ngộ, cũng có không ít người được truyền thừa từ những cường giả không biết tên lưu lại, nhưng có một chút truyền thừa bởi vì đủ loại nguyên nhân đã trở nên không hoàn chỉnh.

Ở trong mắt Vân phu nhân, Lục Diệp có thể tùy tâm thúc giục bốn đạo linh văn kia, nhưng lại không hiểu biết nhiều về linh văn, hiển nhiên nguyên nhân chính vì truyền thừa không hoàn chỉnh.

Ít nhất một phần truyền thừa hoàn chỉnh sẽ khiến cho Lục Diệp hiểu được phương thức xây dựng và đặc tính cơ sở của linh văn.

"Về sau có thể thường xuyên tới nơi này của ta, ngươi cung cấp những linh văn này cho ta làm nghiên cứu, tương ứng, ta có thể dạy ngươi một chút tri thức về linh văn, thế nào?"

Lời này vừa ra, chưởng giáo đứng ở bên người Vân phu nhân, lập tức hung hăng nháy mắt ra dấu với Lục Diệp, Lục Diệp ngầm hiểu: "Vâng, đa tạ tiền bối."

Vân phu nhân mỉm cười gật đầu, vẻ mặt nhìn Lục Diệp cũng trở nên hiền hòa hơn rất nhiều.
Bình Luận (0)
Comment