Chương 322: Phi Dực Thứ Văn!!!
Chương 322: Phi Dực Thứ Văn!!!
Chưởng giáo ho nhẹ một tiếng: "Đừng quên chính sự."
"Đi theo ta." Vân phu nhân vừa nói chuyện vừa bước qua một bên, dẫn ba người xuyên qua một đoạn hành lang dài, đi vào trong một gian phòng.
Gian phòng này không lớn, ở giữa có một chiếc giường, bên cạnh còn có một cái ghế.
Vào nơi đây, Vân phu nhân lập tức bấm tay niệm thần chú, rồi nhẹ nhàng điểm một cái ở trên vách tường linh lực vừa phun ra, cả phòng trở nên sáng ngời rực rỡ, tựa như vừa có mấy cái đèn cao áp cùng chiếu tới, nhưng hào quang này cũng không mãnh liệt, ngược lại còn có chút nhu hòa.
"Cởi áo leo lên trên đi." Vân phu nhân phân phó một tiếng.
Lục Diệp không rõ vì sao bà lại nói như vậy.
Chưởng giáo nói: "Vân phu nhân sẽ châm một đạo linh văn ở trên người ngươi, loại linh văn này được gọi là thứ văn, có thể phát huy ra công hiệu của linh văn, có lẽ nó sẽ giúp được ngươi một chút trong Linh Khê trấn thủ chiến."
Đây là lần đầu Lục Diệp nghe nói tới loại chuyện này, bỗng nhiên hắn cảm thấy rất tò mò. Nhưng có lẽ đây chính là nguyên nhân mà chưởng giáo dẫn hắn cùng với Hoa Từ tới đây, bởi vậy, hắn không chút chần chờ, đã cởi áo leo lên trên giường.
Vân phu nhân ngồi lên chiếc ghế bên cạnh, cầm một chiếc hộp ngọc, mở ra, bên trong hộp ngọc kia có từng cây châm với kích cỡ không đồng đều.
"Thứ kia đâu?" Vân phu nhân vươn tay về phía chưởng giáo.
Chưởng giáo lấy một cái chai giao cho bà, bà mở bình ra, nhẹ nhàng ghé mũi ngửi một cái rồi nhướng mày nói: "Là máu của Đại Yêu Chân Hồ cảnh, loại yêu thú nào đây?"
Chưởng giáo trả lời: "Hỏa Phương!"
"Cũng hiếm thấy." Vân phu nhân gật đầu, ngay sau đó lại chế nhạo một tiếng: "Hiếm khi thấy ngươi hào phóng như vậy."
Chưởng giáo lộ vẻ mặt ngượng ngùng nhưng không nói gì.
Vân phu nhân lấy một cây châm dài từ bên trong hộp ngọc kia ra, tẩm máu của Hỏa Phương lên, sau đó thúc giục linh lực, cây châm dài kia lập tức trở nên linh hoạt như sống lại. Nó ăn no máu thú nhưng chỉ thoáng trở nên đỏ sẫm.
Vân phu nhân nhắc cây châm dài lên, nâng tay đặt tại xương bả vai Lục Diệp: "Sẽ có một chút đau đớn, kiên nhẫn nhé."
Lời nói vừa rơi xuống, cây châm dài kia đã đâm tới phía sau lưng Lục Diệp.
Lục Diệp lập tức có cảm giác kim đâm xuống, ngay sau đó là một loại đau đớn bỏng rát. Loại đau đớn này không được coi là mãnh liệt nhưng nó lại khiến người ta cảm thấy cực kỳ bức bối tựa như dùng tay cào vào tim vậy, khiến người ta khó có thể nhẫn nại được.
Hắn cắn chặt răng.
Thủ pháp của Vân phu nhân rất ổn định, cây châm mảnh trong tay lại thay đổi, từng cây từng cây một, động tác lúc nhanh lúc chậm, ngay cả dao động linh lực của bà cũng biến hóa không ngừng theo từng động tác liên tục kia.
Hoa Từ đứng một bên quan sát, nàng được tận mắt nhìn thấy phía sau lưng Lục Diệp chậm rãi hiện ra một bộ đồ án linh văn kỳ lạ.
Một lúc lâu sau, châm cuối cùng hạ xuống, Vân phu nhân mới thở phào một hơi, vỗ nhè nhẹ phía sau lưng Lục Diệp: "Được rồi!"
Lục Diệp đứng dậy, chỉ hơi có cảm giác. Hắn mơ hồ nhận ra phía sau lưng mình có thêm một vài thứ, thứ này mang tới cho hắn cảm giác rất kỳ lạ, giống như nó đã dung nhập vào thân thể hắn, nhưng lại giống như nó là ngoại vật. Hắn có thể cảm giác được, nếu bản thân hắn thúc giục linh lực, thậm chí còn có thể kích hoạt thứ kia.
Chưởng giáo ở một bên giải thích: "Hiện giờ tu vi của ngươi còn thấp, không thích hợp để hạ lạc một loại linh văn có tính vĩnh cửu, cho nên lần này Vân phu nhân đã châm cho ngươi một loại thứ văn có tính tạm thời, nếu gặp cường giả không thể địch lại được, cứ thúc giục linh lực kích hoạt nó, nó có thể mang tới cho ngươi năng lực phi hành."
"Linh văn này tên là Phi Dực!" Vân phu nhân ở một bên nói tiếp: "Khi toàn lực thúc gục, nhiều nhất chỉ có thể cho ngươi bay trong vòng ba canh giờ, vượt qua khoảng thời gian này, thứ văn sẽ mất đi công hiệu ."
Linh văn có thể phi hành! Trong lòng Lục Diệp chấn động, hắn đã cảm nhận được sự quan tâm của chưởng giáo.
Hắn cùng với Hoa Từ muốn tham dự Linh Khê trấn thủ chiến, về phương diện thực lực không thể tăng lên nhiều lắm, nhưng nếu có một đạo Phi Dực thứ văn này, kể cả khi gặp phải cường giả không thể địch lại được, cũng có cơ hội trốn chết.
Nhưng muốn có loại thứ văn này cũng cần trả một cái giá không nhỏ, chưa tính tới chuyện cần phải có năng nhân xảo tượng (thợ thủ công khéo léo) như Vân phu nhân, chỉ tính tới máu của Hỏa Phương thôi, cũng là bảo vật hiếm có.
Thật ra dùng loại máu của Đại Yêu Chân Hồ cảnh này trên người tiểu tu Linh Khê cảnh như Lục Diệp, có chút lãng phí.
Trong lòng Lục Diệp tràn đầy cảm động.
"Các ngươi còn không ra ngoài đi, ở đây chờ cái gì?" Bỗng nhiên Vân phu nhân lạnh nhạt đuổi người.
Chưởng giáo và Lục Diệp vội vàng xấu hổ đi ra.
Cửa phòng bị đóng kín, chưởng giáo đưa Lục Diệp bước ra bên ngoài, rời khỏi đại điện.
"Chuyện phi hành cần phải luyện tập mới có thể nắm giữ nội dung cốt lõi, Nhất Diệp ngươi có muốn lập tức thử xem hay không?" Chưởng giáo hỏi.
"Đệ tử đang có ý này." Lục Diệp gật đầu, trong lòng có chút kích động nho nhỏ.
Phi hành nha… Tuy lúc trước hắn đã từng có kinh nghiệm ngự không phi hành, nhưng đều được người ta chở đi, chứ bản thân chưa từng trải nghiệm được tự mình bay lượn.
Hắn vẫn cho rằng, phải chờ tới bát cửu tầng cảnh mới có cơ hội này, ai biết hiện giờ lại có thể thể nghiệm trước.
Tuy Phi Dực thứ văn kia chỉ có thể duy trì nhiều nhất là ba canh giờ, nhưng chưởng giáo nói rất đúng, loại chuyện này vẫn cần luyện tập trước một chút mới có thể nắm giữ nội dung cốt lõi, nếu không chờ đến lúc nguy hiểm thực sự buông xuống mới bay, nói không chừng sẽ xuất hiện sơ suất gì đó.
Lục Diệp thúc giục linh lực, rót ra phía sau lưng. Khi hắn kích hoạt Phi Dực thứ văn, chợt một tiếng “Rầm” vang lên, hai vai trái phải sinh ra đôi cánh linh lực màu lửa đỏ chảy xuôi xuống.
Đôi cánh này cũng không dày, ngược lại còn có chút mỏng manh, hơn nữa căn cứ theo hình dạng cánh, nó rất giống một loại cánh của yêu thú.
Lục Diệp suy đoán, có lẽ hình dánh của đôi cánh này rất giống cánh của con Hỏa Phương kia.