Chương 333: Đi Mau!
Chương 333: Đi Mau!
Chẳng qua trước mắt, nàng căn bản không có thời gian kiểm tra thân phận của người tới, trên cần cổ trắng nõn của nàng đã xuất hiện từng đường hoa văn màu tím, ngay cả con ngươi cũng biến thành màu tím, văn lộ màu tím kia còn đang không ngừng leo lên trên, khiến cho dung mạo của nàng trở nên vừa yêu dị vừa xinh đẹp.
Quỷ tu am hiểu tập sát, cho nên loại giao phong chính diện này vốn không phải sở trường của nàng, nhưng lúc này đã không còn lựa chọn khác, chỉ có thể toàn lực thúc giục lực lượng của bản thân thôi.
Bên kia, thân hình Lục Diệp linh hoạt di chuyển, tránh đi từng đạo thuật pháp mà pháp tu kia đánh úp lại.
Theo khoảng cách nhanh chóng xích lại gần, trong mắt pháp tu lộ ra một tia hoảng sợ. Gã còn chưa từng gặp binh tu nào lại có động tác linh hoạt như vậy, mỗi một đạo thuật pháp của gã đều bị hắn thoải mái tránh thoát.
Mắt thấy Lục Diệp lập tức sẽ lao lên, pháp tu này cắn răng một cái, linh lực tuôn ra quanh thân, lực bài xích mạnh mẽ thổi quét bốn phía.
Lục Diệp bị đánh sâu vào, lảo đảo một cái. Pháp tu kia nương theo cơ hội này, vội vàng chạy lại gần mấy tu sĩ Vạn Ma lĩnh kia.
Nhưng gã mới chạy chưa được mấy bước, khí tức nóng rực đã trùng kích tới từ bên cạnh. Gã quay đầu nhìn lại, đập vào mắt chính là một con hỏa điểu đang sải đôi cánh dài rộng, lao tới.
Gã hốt hoảng vung tay lên, một tấm lá chắn linh lực che ở trước người.
Lại nghe “Oanh” một tiếng, hỏa điểu đánh lên lá chắn, linh lực nổ tung, lực trùng kích khiến cho thân mình gã hơi lay động một chút. Ngay thời khắc linh lực trong người gã hỗn loạn, Lục Diệp đã nắm đao ngang nhiên giết tới.
Bàn Sơn đao vẩy lên, ánh đao xuất hiện màu lửa đỏ, một đoạn cánh tay phát ra tiếng kêu rồi bay đi, trường đao quay trở lại biến thành đâm thẳng.
Trong tiếng kêu thê lương thảm thiết của pháp tu kia, trường đao đã đâm vài lỗ máu trên người gã.
Oanh. . . Trước khi pháp tu chết một đạo thuật pháp đã đánh thẳng vào ngực Lục Diệp. Tuy công kích này đã bị Ngự Thủ linh văn ngăn cản, nhưng lực trùng kích thật lớn vẫn khiến Lục Diệp bay ra ngoài, ngã xuống trên mặt đất.
Hắn vội vàng bò dậy, đưa mắt nhìn lại, pháp tu kia đã quỳ trên mặt đất, thân mình đổ rạp xuống, một điểm hồng quang từ bên kia bay qua.
Lục Diệp nghiêng đầu phun ra một búng máu. Hắn đã sớm mở miệng thề, về sau mỗi khi nhìn thấy pháp tu không vừa mắt, cứ chém chết trước lại nói sau!
Hắn không có chút chậm trễ nào, lại ngựa không dừng vó lao về phía hai tu sĩ Hạo Thiên minh kia, đi qua tiếp ứng.
Lục Diệp xuất hiện, mang tới cho bọn họ hi vọng sống sót, cũng có thể do kế hoạch đồng quy vu tận cùng địch nhân đã bị ngăn cản, cho nên một nam một nữ này đang vừa đánh vừa lui, tiến về phía Lục Diệp bên này.
Nhưng thương tích của hai người ấy quá nặng, lại lấy hai địch ba, rõ ràng không kiên trì được lâu lắm, trên đường đi qua, để lại từng dấu chân đẫm máu.
Trong khi đó, ba người Vạn Ma lĩnh phát ra thế công càng thêm hung mãnh.
Mãi cho đến lúc Lục Diệp gia nhập vào chiến đoàn, tình cảnh khó khăn lắm mới ổn định lại, tới lúc này, cuối cùng nữ tu kia cũng biết người đến là ai, tâm trạng nàng trở nên phức tạp. Nàng không thể ngờ nổi, lại chạm mặt hắn ở chỗ này.
"Đi mau!" Lục Diệp vung Bàn Sơn đao chống đỡ công kích của một người đối diện, khẽ quát một tiếng.
Dù có hắn gia nhập, tình cảnh của bọn họ vẫn rơi xuống thế xấu, nếu cứ đánh tiếp như vậy, Lục Diệp thì không sợ, nhưng hai người cùng phe sẽ phải chết không thể nghi ngờ.
Nữ tu và thể tu còn có chút chần chờ, Lục Diệp lại quát một tiếng: "Đi mau!"
Hai người Hạo Thiên minh kia không tiếp tục do dự nữa, lập tức xoay người chạy trốn.
Áp lực lên người Lục Diệp lập tức tăng lên. Hắn lấy lực một người chống lại ba địch nhân, lại đều là thất tầng cảnh, đương nhiên không thể kháng cự được.
Một tấm Ngự Thủ linh văn có kích cỡ bằng mặt bàn xuất hiện ở phía trước, linh lực trong cơ thể Lục Diệp điên cuồng trôi đi. Ba người đối diện không ngừng công kích xuống, khe nứt trên Ngự Thủ linh văn không ngừng lan rộng, sau đó được linh lực thúc giục tu sửa, cứ như vậy tuần hoàn lặp đi lặp lại.
Lục Diệp chỉ kiên trì được ba hơi thở, đã không chống đỡ nổi nữa, hắn cảm thấy ngũ tạng lục phủ trong người đều đang chấn động, cổ họng tràn ngập mùi máu tươi.
Ngay lúc hắn hủy bỏ Ngự Thủ linh văn, trên tay lập tức chém ngang một đao mãnh liệt, bức lui ba người và xoay người bỏ chạy.
Chờ tới lúc ba người Vạn Ma lĩnh đưa mắt nhìn lại, Lục Diệp đã chạy được hơn mười trượng, trong lòng bọn họ hơi kinh ngạc vì tốc độ của tiểu tử này lại nhanh như vậy.
Ngay sau đó, ba người này đồng loạt thúc giục ngự khí chi đạo, ba thanh linh khí hóa thành lưu quang tập sát về phía Lục Diệp.
Lục Diệp cảm nhận được sát khí từ sau lưng, hắn không cần suy nghĩ, đã phóng người lên cao, cánh chim màu lửa đỏ mở ra sau lưng.
Hắn không thúc giục Ngự Thủ linh văn, bởi vì hắn có cảm giác dù thúc giục cũng không ngăn được. Mặt khác, dù ngăn cản được thì loại lực trùng kích thật lớn này cũng sẽ làm hắn trọng thương trong nháy mắt.
Vân phu nhân đâm Phi Dực thứ văn ở Lục Diệp sau lưng đã giúp hắn một đại ân, mắt thấy Lục Diệp lại bay lên tận trời, rõ ràng là ba tu sĩ Vạn Ma lĩnh kia thoáng sửng sốt một chút, hiển nhiên là bọn họ không nghĩ tới Lục Diệp còn có bản lĩnh này.
Ngay tức khắc, Lục Diệp biến thành hồng quang giữa không trung rồi bay vút về phía trước, phía sau có ba đạo linh quang với sắc thái khác biệt xẹt qua, kéo theo quang mang thật dài.
Thứ văn này vốn không phải là thứ mà bất cứ tu sĩ cấp thấp nào cũng có thể sở hữu. Đưa mắt nhìn khắp Cửu Châu, số lượng linh văn sư cũng chẳng có nhiều, mà người có thể đâm thứ văn lên cơ thể tu sĩ cấp thấp, lại càng ít. Có thể nói khắp cả Cửu Châu Tu Hành giới, không đến hai mươi linh văn sư có thể làm như vậy.
Vân phu nhân là một vị trong đó! Nếu không phải bà nể mặt chưởng giáo, cũng sẽ không dễ dàng ra tay.