Nhân Đạo Đại Thánh! (Bản Dịch)

Chương 362 - Chương 362: Lúc Nào Thì Bích Huyết Tông Giải Tán???

Chương 362: Lúc Nào Thì Bích Huyết Tông Giải Tán??? Chương 362: Lúc Nào Thì Bích Huyết Tông Giải Tán???

Có lẽ do Khổng Ngưu hoặc Nguyễn Linh Ngọc bên kia đã để lộ tin tức. Rất có khả năng là người sau, tiểu nha đầu Nguyễn Linh Ngọc ấy rất ưa thích chạy tới phường thị bên kia.

"Đúng là có việc này?" Trần Dục lộ ra vẻ mặt kinh hỉ.

"Làm sao? Ngươi muốn bái nhập vào Bích Huyết Tông?" Lục Diệp kinh ngạc nhìn gã.

"Đúng là ta có ý nghĩ này, chẳng qua không biết mình có được cơ duyên này hay không?"

"Tu vi của ngươi là thất tầng cảnh, nếu thật sự muốn bái nhập vào tông môn, hẳn không phải là việc khó, vì sao cứ nhất quyết muốn gia nhập vào Bích Huyết Tông?"

Trần Dục cười khổ một tiếng: "Kỳ thật khi tất cả các đại tông môn thu nhận người, bọn họ đều muốn bồi dưỡng từ đầu hơn. Làm như vậy, tính quy thuộc và độ thừa nhận với tông môn sẽ cao hơn. Còn như ta đây, kể cả tự mình tới đầu quân vào bất cứ tông môn nào khác, cũng không nhận được bao nhiêu coi trọng. Có tông môn còn thiếu tu sĩ thất tầng cảnh đâu?"

Nói như thế cũng không sai, những tông môn thuộc vòng ngoài, dù là cửu phẩm tông môn, cũng có không ít thất, bát tầng cảnh, chỉ là ở thời điểm bình thường không dễ nhìn thấy bọn họ, hẳn là cả đám đều chạy vào vòng trong lịch luyện rồi.

Người như Trần Dục, có tư cách làm trấn thủ sứ cho một cửu phẩm tông môn, nhưng có tông môn nào sẽ yên tâm dùng gã?

Lục Diệp không khỏi nhớ tới Đổng Thúc Dạ.

Trước kia, gia hỏa này là trấn thủ sứ của Cửu Tinh tông, về sau đầu nhập vào thế lực khác, lại thành cận vệ cho một vị thiếu gia hoàn khố, bi ai tới cỡ nào?

"Khi ta đặt chân đến nơi này, vừa có tu vi nhị tầng cảnh, hiện giờ đã là thất tầng cảnh. Thời gian dài trôi qua như vậy, cũng rất có cảm tình với nơi đây. Mà không chỉ riêng ta, rất nhiều tán tu đang đặt chân ở chỗ này, đều như thế. Những tán tu chúng ta không môn không phái, sau lưng không có chỗ dựa, nhưng cùng ở chỗ này ôm đoàn sưởi ấm, cũng coi như đã ngưng tụ thành một luồng lực lượng, nương tựa vào nhau. Dù Bích Huyết Tông chưa từng để ý đến nhưng đám người chúng ta cũng coi như đã được Bích Huyết Tông che chở."

Sự thật cũng đúng là như vậy. Ở trụ sở bên này có Tiểu Hôi, có gia hỏa này tọa trấn, có tông môn Vạn Ma Lĩnh nào dám đến khiêu khích?

"Cho nên ta nghĩ, nếu Bích Huyết Tông thật sự mở rộng sơn môn, thu nhận môn đồ từ khắp nơi, vậy có thể cân nhắc đến những tán tu chúng ta trước hay không? Có lẽ thiên phú của chúng ta kém người khác một chút, nhưng lại có nhiều hơn tính quy thuộc và công nhận đối với Bích Huyết Tông. Chỉ là cho tới nay, chúng ta không dám tự cho mình là môn đồ Bích Huyết Tông mà thôi." Trần Dục tình chân ý thiết nói.

"Đây là ý nghĩ của cá nhân ngươi?"

Trần Dục lắc đầu: "Không chỉ riêng ta, còn có rất nhiều người đều nghĩ như vậy, bọn họ ủy thác cho ta đến hỏi cho rõ ràng một chút."

Lục Diệp một tay chống cằm, một tay đặt lên đầu gối, vẻ mặt thoáng buông lỏng, ngón tay điểm nhẹ lên đầu gối nói: "Vậy các ngươi có biết Bích Huyết Tông vốn không phải cửu phẩm tông môn bình thường? Nếu các ngươi thật sự khắc lên ấn ký của Bích Huyết Tông, về sau sẽ gặp phải nhiều nguy hiểm hơn những người khác? Chắc hẳn các ngươi cũng nghe nói tới sự kiện ta gặp phải trên Kim Quang Đỉnh lần trước?"

Trần Dục nói: "Đã bước lên con đường tu hành, làm sao không có nguy hiểm? Đúng là bây giờ chúng ta không có bất cứ ấn ký của tông môn nào, nhưng nếu gặp phải cường giả Vạn Ma Lĩnh, bọn họ có thể tha cho chúng ta sao? Đương nhiên chúng ta cũng có nghe thấy hành động vĩ đại của Nhất Diệp đạo hữu ở trên Kim Quang Đỉnh. Tất cả đều rất kính nể. Những tán tu chúng ta không có bản lãnh lớn như vậy, nhưng nếu có thể may mắn bái nhập vào Bích Huyết Tông, chúng ta cũng có thể thề sống chết bảo vệ oai nghiêm của tông môn!

Trước Thiên Cơ Điện, Lục Diệp hơi trầm ngâm: "Ta sẽ trở về xin chỉ thị của chưởng giáo về chuyện thu nhận môn đồ, có tin tức lại nói với ngươi sau."

Không lập tức đưa ra câu trả lời thuyết phục.

"Vậy làm phiền Nhất Diệp đạo hữu."

Sau khi Trần Dục rời đi, Lục Diệp đang muốn tự mình kiểm tra thu hoạch lần này, bỗng nhiên từ trong ấn ký chiến trường lại truyền đến tin tức. Hắn mở ra xem, là Nhị sư tỷ đưa tin: "Về nhà ăn cơm!"

Lục Diệp nhớ tới những món ăn ngon miệng mà nhị sư tỷ làm, lập tức phủi mông đứng dậy, đi đến trước Thiên Cơ Trụ, ấn một tay lên. Ngay lập tức, hắn đã trở về bên trong bản tông.

Hẳn là nhị sư tỷ đã làm xong một bàn đồ ăn, chờ Lục Diệp và Hoa Từ trở về.

Đầu tiên, Lục Diệp đi qua thăm hỏi chưởng giáo. Hoa Từ đã trở về trước hắn, cũng qua báo bình an cho chưởng giáo rồi. Nhưng lúc này, khi hắn đi qua vừa gặp mặt, chưởng giáo lại liếc mắt đánh giá Lục Diệp từ trên xuống dưới một chút, tới khi chắc chắn rằng hắn hoàn toàn không chút tổn hại nào, lão mới vui mừng gật đầu: "Đi ăn cơm đi, nhị sư tỷ ngươi đã làm không ít món ăn ngon."

Lão không hỏi lần này Lục Diệp đã gặp được những gì ở trong Linh Khê trấn thủ chiến, đối với lão nhân gia, chỉ cần mấy đệ tử trong môn này có thể bình an trở về đã là tốt lắm rồi, lão cũng không yêu cầu những cái xa vời khác.

"Vâng!"

Trên bàn cơm vô cùng náo nhiệt, hiện tại toàn bộ Bích Huyết Tông chỉ có mấy đệ tử, tất cả đều tụ tập ở đây, một đám người ăn ngon miệng, không ngừng cười nói vui vẻ.

Hổ Phách đứng ở ngoài cửa, một đôi mắt thú dò xét từ trên xuống dưới chiếc cơ quan hình sói mà Hoa Từ mang về, sau đó nó nhảy bổ đến làm cơ quan sói nọ ngã nhào xuống đất, thậm chí còn giơ móng vuốt lên, đạp đạp vài cái, đắc ý dạt dào.

Cùng lúc đó, bên trong tẩm điện của chưởng giáo, chưởng giáo đang tĩnh tọa chợt mở mắt ra, cảm nhận ấn ký của bản thân.

Đúng là tin tức mà Bàng Chấn đưa tới, gã chỉ nói một câu không đầu không đuôi: "Đường lão, Bích Huyết Tông lại thu được hai đệ tử giỏi như vậy!"

Chưởng giáo nhíu mày, không hiểu gì, căn cứ theo ý tứ trong lời Bàng Chấn gửi tới, dường như hai người Lục Diệp và Hoa Từ đã làm nên chuyện gì đó rất ghê gớm ở bên trong Linh Khê trấn thủ chiến rồi?

Lão đang muốn hỏi thăm một chút, lại có tin tức truyền đến, lần này rõ ràng là lão quỷ Đan Tâm Môn kia: " Lúc nào thì Bích Huyết Tông giải tán? Lão phu muốn hai môn hạ của ngươi tên là Lục Diệp và Hoa Từ kia."

"Cút!" Chưởng giáo không chút khách khí đáp lại một câu.
Bình Luận (0)
Comment