Chương 363: Chưởng Giáo Biết Nấu Cơm???
Chương 363: Chưởng Giáo Biết Nấu Cơm???
Ngay sau đó, bên trong ấn ký lại không ngừng có tin tức truyền đến. Tất cả tin tức đều đến từ chưởng giáo các đại tông môn hoặc tông chủ, môn chủ thuộc Cửu Châu, khiến chưởng giáo nhất thời không kịp kiểm tra hết. Hơn nửa ngày sau, chuỗi tin tức dày đặc kia mới thưa thớt đi một chút, nhưng vẫn liên tục có tin tức truyền đến.
Chưởng giáo kiểm tra từng cái, bên trong những tin tức kia có chúc mừng, cũng có cảm tạ thay môn hạ đệ tử, còn có người muốn kết thành Minh Tông với Bích Huyết Tông.
Chưởng giáo thật sự bị làm cho hồ đồ rồi, nhưng căn cứ theo nội dung để lộ ra bên trong những tin tức kia, lần này đúng là hai người đệ tử môn hạ của lão, đã làm ra chuyện lớn gì đó rồi. Và chuyện lớn kia còn có liên quan đến rất nhiều tông môn, thậm chí là toàn bộ Hạo Thiên Minh. Nhưng cụ thể đó là chuyện gì, thì tạm thời lão lại không biết.
Chưởng giáo tìm tới lạc ấn của Bàng Chấn, đưa tin qua: "Tình huống như thế nào?"
Bàng Chấn trả lời lại rất nhanh: "Đường lão còn không rõ sao? Chẳng lẽ hai môn hạ đệ tử của người còn chưa trở về?"
"Đã trở về."
"Đã trở về, sao Đường lão không trực tiếp hỏi bọn chúng?"
"Bọn nhỏ đang liên hoan, lão đầu ta chạy tới quấy rầy không tốt lắm. Ngươi nói cho ta nghe một chút đi."
Bàng Chấn lập tức nói từng chuyện đã xảy ra ở bên trong Linh Khê trấn thủ chiến lần này.
Chưởng giáo kinh ngạc đọc xong, trầm mặc hồi lâu, bỗng nhiên lại cất tiếng cười to.
Lão thực sự không nghĩ tới, Lục Diệp và Hoa Từ chỉ là hai tu sĩ lục tầng, lại có thể gây nên sóng gió lớn như thế ở trong Kỳ Hải. Lúc đầu lão chỉ muốn cho hai người Lục Diệp và Hoa Từ tham gia coi như mở rộng tầm mắt, tăng một chút kiến thức mà thôi, ai mà ngờ được, hai tiểu gia hỏa này lại gián tiếp cứu vãn toàn bộ vận mệnh trong vài chục năm tương lai của Hạo Thiên Minh.
Công lao vĩ đại như thế, đúng là trăm năm khó gặp, cũng chỉ có hành động bình định một trận chiến của đại đệ tử lão ở bốn mươi năm trước là có thể sánh bằng.
Đáng tiếc tới cuối cùng, đại đệ tử kia lại rơi xuống kết cục thân bại danh liệt, thậm chí tông môn cũng bị liên lụy mà trở nên dần dần nghèo túng, biến thành tội nhân.
Hôm nay, sau mấy chục năm, hành động của hai vị đệ tử Bích Huyết Tông mới, ít nhiều cũng coi như đã rửa sạch tội nghiệt của tông môn năm đó.
Chưởng giáo thật sự vui mừng và cao hứng.
"Đường lão, ta đã truyền lệnh phong tỏa tin tức xuống. khiến tin tức này không truyền ra bên ngoài. Chúng ta sẽ cố gắng hết sức không để Vạn Ma Lĩnh bên kia chú ý đến Bích Huyết Tông bên này." Bàng Chấn lại đưa tin tới.
"Làm phiền ngươi rồi." Chưởng giáo trả lời tin tức.
"Chúng ta bảo vệ bọn hậu bối, cũng giống như năm đó người đã từng bảo vệ chúng ta."
Chưởng giáo kết thúc đưa tin với Bàng Chấn, lại bận việc một hồi lâu, lần lượt trả lời từng tin tức mà các tông chủ môn chủ khác đưa tới, lúc này mới rời khỏi tẩm điện.
Đám người Lục Diệp đang ăn trong Thực điện (điện chuyên dùng để ăn uống), bỗng nhiên ở cổng lại xuất hiện một bóng người, đúng là chưởng giáo đến, đám người vội vàng đứng lên.
Chưởng giáo đưa tay lên đè xuống, vẻ mặt tươi cười: "Các ngươi cứ tiếp tục ăn đi." Sau đó lão quay đầu nhìn về phía Thủy Uyên: "Đi lấy nguyên liệu nấu ăn đến đây, hôm nay lão phu có chút ngứa tay, sẽ cho các ngươi được thưởng thức tài năng của ta."
Lão vừa nói như vậy, đã đi về phía phòng bếp bên kia.
Một đám người nhìn nhau, Lục Diệp kinh ngạc ngó nhị sư tỷ: "Chưởng giáo biết làm cơm?"
Thủy Uyên hé miệng cười nói: "Thủ nghệ của ta đều là do lão đầu dạy, các ngươi cứ ăn trước đi."
Nàng nói xong câu này, lập tức cất bước đuổi theo chưởng giáo, trong lòng nghi hoặc không hiểu, hình như hôm nay lão đầu tử rất vui vẻ? Chẳng lẽ đã dẹp tan hiềm khích lúc trước với Vân phu nhân, lão thụ nở hoa rồi?
Một bữa cơm này, tất cả mọi người đều ăn no tới căng bụng, chẳng ai ngờ rằng, đường đường là chưởng giáo Bích Huyết Tông, đại tu Thần Hải cảnh, lại có trù nghệ cũng cao minh như thế.
Y Y còn nghịch ngợm chọc tay vào phần bụng phình ra của Nguyễn Linh Ngọc, làm cho Linh Ngọc oa oa kêu loạn.
Cơm nước no nê, Lục Diệp chào hỏi với đám người nhị sư tỷ một câu, sau đó đi vào gian phòng của mình, ngã đầu liền ngủ.
Ở bên trong Kỳ Hải, kể cả hắn lẫn Hoa Từ, đều không có bao nhiêu thời gian để nghỉ ngơi. Kỳ thật trong vòng một tháng này, hai người đều mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần.
Trong cơn mông lung, cái mũi hơi ngưa ngứa, Lục Diệp vừa mở mắt ra, đã thấy Y Y đang chọc tóc vào lỗ mũi của hắn. Lục Diệp chậm rãi đứng lên, vẻ mặt mờ mịt ngồi yên tại chỗ.
Y Y bưng nước tới rửa mặt, làm ướt khăn rồi đưa qua: "Mau tỉnh lại, ngươi đã ngủ một ngày một đêm rồi."
Y Y thấy hắn còn chưa kịp phản ứng, lại lấy tay dán khăn lên mặt hắn, dùng sức chà lau.
"Ta tỉnh rồi!" Lục Diệp bị nước lạnh kích thích, lập tức tỉnh táo hơn không ít, hắn nhận lấy khăn mặt rồi đi xuống giường.
"Gần đây thế nào?" Lục Diệp vừa rửa mặt vừa nói.
Y Y đứng bên cạnh hắn, hai tay chắp sau lưng, khẽ hát: "Rất tốt, cho dù cả ngươi và Hoa Từ tỷ đều không có mặt, khiến cho nơi này thiếu đi một chút náo nhiệt."
Quãng thời gian hiện tại thật sự rất thoải mái, khiến Y Y nhớ lại lần đầu nàng và Hổ Phách đụng phải Lục Diệp ở Thanh Vân Sơn, nàng cho rằng đó chính là gặp gỡ bất ngờ do vận mệnh sắp đặt.
Nếu như không phải đụng trúng Lục Diệp, thì bây giờ nàng và Hổ Phách vẫn đang ở Thanh Vân Sơn bên kia. Nói không chừng, một ngày nào đó hai người bọn họ sẽ bị tu sĩ bắt được. Nếu thực sự xảy ra loại chuyện như vậy, nàng cũng không dám nghĩ tới hậu quả của nó.
Một đường này, bọn họ đi theo bên cạnh Lục Diệp, tuy có mạo hiểm kích thích, nhưng bây giờ đã đến bên trong Bích Huyết Tông, trên có chưởng giáo sư tỷ bảo vệ, dưới có Linh Ngọc, Hổ Phách làm bạn chơi, thời gian qua không biết đã dễ chịu biết bao nhiêu.
Lục Diệp thu thập xong khăn mặt, bỗng nhiên quay đầu nghiêm túc nhìn Y Y.
"Thế nào?" Y Y không hiểu sao lại bị hắn nhìn chằm chằm.
Lục Diệp đưa tay, bóp lấy khuôn mặt của nàng, nhéo nhéo vài cái.
"Ngươi làm cái gì vậy?" Y Y mơ hồ không rõ, hỏi.
"Loại xúc cảm này. . . Càng ngày càng tương tự như thực thể rồi." Mắt Lục Diệp lộ vẻ ngạc nhiên: "Thêm nữa. . . Có phải ngươi đã béo lên rồi không?"