Chương 509: Cứu Người
Chương 509: Cứu Người
Chương 509: Cứu Người
Sơ Tình sẽ đi tìm người của Chiếu Nhật sơn, chuyện này nằm trong dự liệu, dù sao thì bọn hắn cũng là phía bị đuổi giết, lại không có khả năng đánh trả, muốn sống cũng chỉ có sự lựa chọn này.
Nhưng theo lời Y Y nói, tình hình của Thần Ẩn cung không phải rất tốt, giao phong với Chiếu Nhật sơn đã ở vào thế yếu.
Điều này làm cho Lục Diệp có chút không hiểu, hắn vẫn luôn dây dưa với người của Phong Hoa viện, còn giết một nhóm lớn, theo đạo lý mà nói, Thần Ẩn cung chỉ cần đối phó với Chiếu Nhật sơn là được, thực lực của hai phe đội ngũ cơ bản không kém bao nhiêu, cớ sao lại để cho Chiếu Nhật sơn chiếm ưu thế?
Trước đó, khi hắn còn ở trong sơn cốc, Kỷ Viêm của Thần Ẩn cung đã tới lôi kéo hắn, nhưng bị hắn từ chối, lúc đó hắn cảm thấy hợp tác với người khác còn phải nghe theo hiệu lệnh của người khác, lẻ loi một mình càng tốt hơn một chút.
Sự thật chứng minh đúng là như vậy, nếu như hắn hành động cùng với người của Thần Ẩn cung thì tuyệt đối không có nhiều thu hoạch như trước mắt.
Hiện tại thế cục bất lợi cho Thần Ẩn cung, một khi để cho bên phe Vạn Ma lĩnh đánh tan Thần Ẩn cung thì tu sĩ Hạo Thiên minh ở thành Tiên Nguyên sẽ không còn đường sống.
Chỉ vừa suy nghĩ một chút, Lục Diệp đã quyết định đi tìm người của Thần Ẩn cung tụ hợp.
Trước mắt đã không phải là lúc có thể đánh nhau một mình.
Sau một nén nhang, hai người Lục Diệp và Cự Giáp xâm nhập vào chiến khu giao phong của hai thế lực lớn, phạm vi mười mấy con đường này đều là nơi tu sĩ song phương giao phong, mỗi căn phòng đều ẩn giấu sát cơ, ai cũng không biết bên trong có kẻ địch hay không, nếu như đi ngang qua thì nói không chừng sẽ từ bên trong giết ra mấy tu sĩ đối địch.
Trên một con đường dài, mấy tu sĩ Hạo Thiên minh vừa đánh vừa lui, máu tươi nhuộm đỏ mặt đất mà bọn hắn đi ngang qua, trên đường tắt có thi thể đồng bạn ngang nhiên hiện lên.
Số lượng tu sĩ của Vạn Ma lĩnh đuổi giết bọn hắn nhiều hơn, thực lực mạnh hơn bọn hắn, bọn hắn đã truyền ra tin tức cầu viện, nhưng phe mình vốn đang ở thế yếu, tất cả mọi người đang bị vây công, lại có ai có thể đến giúp cứu bọn hắn.
Mấy người này cũng có khí phách, tuy biết lần này dữ nhiều lành ít, lại không muốn khoanh tay chịu chết, chỉ chờ cơ hội sẽ kéo theo kẻ địch đồng quy vu tận, nhưng mà tu sĩ Vạn Ma lĩnh đuổi giết bọn hắn hiển nhiên đã bị thua thiệt như vậy, cho nên đều rất cẩn thận, sẽ không dễ dàng tới gần, chỉ tiêu hao ngự khí và thuật pháp, hiển nhiên là tính toán tiêu hao hết linh lực của bọn hắn rồi mới xuống tay.
Nhìn ra mưu đồ của kẻ địch, mấy người không dám trì hoãn thêm nữa, liếc nhìn nhau, một người cầm đầu hiệu lệnh một tiếng, cùng nhau vồ giết về phía trước.
Lưu quang lấp lóe, máu tươi bay ra ngoài, trên đường chạy trốn đã có hai người ngã xuống, sau một hơi thở, lại có hai người ngã xuống, cuối cùng một cảnh binh tu tầng tám còn lại giết tới trước mặt kẻ địch, linh khí trong tay nở ra tia sáng chói mắt, đập xuống đầu tu sĩ Vạn Ma Lĩnh gần nhất.
Nhưng mà không đợi công kích của hắn hạ xuống, một đạo thuật pháp đánh vào trên ngực hắn, đánh bay hắn.
Người này rơi xuống đất đã thở hổn hển.
"Không biết tự lượng sức mình!"
Tu sĩ cầm đầu của Vạn Ma Lĩnh hừ lạnh một tiếng, mang theo linh khí của mình muốn tiến lên kết liễu tính mạng của binh tu kia.
Bước chân mới động, bỗng nhiên dừng lại thân hình, cau mày nói:
"Thanh âm gì đó."
Tiếng nổ ầm ầm nhanh chóng từ mặt bên tiếp cận tới, ngay sau đó một căn phòng bị đập ra một cái lỗ lớn, một bóng người cao lớn từ trong lỗ thủng ngang nhiên giết ra.
Nhìn người này, tu sĩ Vạn Ma Lĩnh cầm đầu kia la thất thanh:
"Cự Giáp!"
Gia hỏa này hiển nhiên là nhận ra Cự Giáp.
Lần theo linh lực ba động giết tới nơi này, Cự Giáp nhìn xung quanh một chút, nó còn chưa hiểu rõ thế cục, đã nghênh đón một đám tu sĩ Vạn Ma Lĩnh vây công.
Hắn cúi đầu, nhắm ngay tư thế xông trận của kẻ địch, đạp chân xuống, ầm ầm xông ra, từng đạo công kích đánh vào trên người hắn, làm cho vầng sáng bên ngoài thân hắn chớp động.
Khoảng cách giữa hai bên cấp tốc rút ngắn, một đám tu sĩ Vạn Ma Lĩnh nhao nhao tránh ra, trận thế vốn đã chặt chẽ lập tức bị phá vỡ, càng có một tu sĩ không né tránh kịp, bị Cự Giáp va vào xương cốt đứt gãy, ngã bay ra ngoài.
Còn không đợi những tu sĩ Vạn Ma Lĩnh kia một lần nữa giao hảo với nhau, chợt có tiếng khóc hu hu cùng tiếng đàn tỳ bà gảy nhẹ truyền ra, ngay sau đó trên nóc nhà xung quanh, từng Tiên Nguyên Vệ hiện thân, phược linh tỏa chụp xuống đầu bọn hắn.
Lại có lưu quang ngự khí giao thoa đánh tới, thu gặt tính mạng của bọn hắn, chỉ trong thời gian ngắn ngủi, một đám bảy tám người tu sĩ Vạn Ma Lĩnh đã bị giết đến thất linh bát lạc.
Lục Diệp thu hồi ngự khí của mình, từ trên nóc nhà nhảy xuống, sau lưng có một đám Trành Linh đi theo, đi đến trước mặt tu sĩ Hạo Thiên minh cả người đầy máu tươi, điều tra thương thế của hắn.
Một lát sau, Lục Diệp thở dài trong lòng, người này đã không cứu nổi, thương thế quá nặng.
Giờ khắc này, binh tu tầng tám này giống như hồi quang phản chiếu, vẻ mặt đều hồng nhuận một chút, kinh ngạc nhìn Trành Linh bốn phía, lại nhìn Lục Diệp và Cự Giáp, đôi mắt vốn u ám của hắn đã dâng lên một tia hi vọng, khoát tay bắt lấy cánh tay của Lục Diệp:
"Đi cứu người!"
"Biết."
Lục Diệp nhẹ gật đầu.
Cánh tay nắm lấy Lục Diệp rũ xuống, sinh cơ từ trong cơ thể binh tu này nhanh chóng tiêu tan.
Y Y quét dọn chiến trường, Cự Giáp mang theo một tu sĩ Vạn Ma Lĩnh đã mất đi lực phản kháng đi tới, giơ lên trước mặt Lục Diệp.
Lục Diệp nhìn hắn, có chút không hiểu.
"Ngươi giết!"
Cự Giáp oang oang mở miệng.
"Tự mình giết."