Nhân Đạo Đại Thánh! (Bản Dịch)

Chương 530 - Chương 530: Thành Chủ Tiên Nguyên 2

Chương 530: Thành Chủ Tiên Nguyên 2 Chương 530: Thành Chủ Tiên Nguyên 2

Chương 530. Thành Chủ Tiên Nguyên 2

Nhìn đám Trành Linh ở bên cạnh, Lục Diệp mở miệng:

"Thành chủ đại giá quang lâm, có gì muốn làm?"

Y Y hơi kinh ngạc nhìn Lục Diệp một chút.

Nam tử mặc áo tím cũng có chút ngoài ý muốn, đổi tư thế ngồi thoải mái một chút, lại cười nói:

"Tiểu hữu sao có thể xác định ta chính là thành chủ?"

"Ta đã gặp một nữ tử váy đỏ ngồi xích đu, đó là người mạnh nhất mà ta từng gặp ở thành Tiên Nguyên, so sánh với thành chủ, nhưng lại có chênh lệch rất lớn, ta nghĩ, trong thành trừ thành chủ ra thì hẳn không có ai mạnh hơn nàng."

"Chỉ bằng điểm này?"

"Còn có bọn họ."

Lục Diệp nhìn về phía đám Trành Linh đứng ở bên cạnh:

"Hổ Phách hẳn là hạ lệnh với bọn hắn, nhưng bọn hắn lại không phát động công kích, nói rõ bản năng của bọn hắn không muốn là địch với thành chủ."

Nam tử mặc áo tím khẽ vuốt cằm:

"Tạm thời tính là ngươi nói không sai."

Đây là thừa nhận thân phận của mình.

"Về phần mục đích ta tới đây."

Hai ngón tay thành chủ duỗi ra, nắm lấy quả hạch mà hắn lấy được từ chỗ Lục Diệp, vẻ mặt nghiêm túc nói:

"Tiểu hữu, thứ này không thể dùng ở thành Tiên Nguyên, chẳng những không thể dùng ở thành Tiên Nguyên, mà ở bất kỳ một chỗ Vô Lượng thận cảnh nào khác cũng không thể vận dụng."

"Vì sao?"

"Chỉ có thể nói sẽ dẫn đến một chút hậu quả không tốt."

"Ví dụ?"

"Có một số việc ngươi không biết rõ đuuuuược"

Thành chủ cười cười, hiển nhiên không định giải thích với Lục Diệp cái gì, đang nói chuyện thì ném Tức Quả Hạch trả lại.

Lục Diệp tiếp nhận, trong mắt hiện lên vẻ trầm tư, lại nghĩ không ra trò gì, nhưng thành chủ đã tự mình chạy tới nói với hắn những chuyện này, hắn đương nhiên sẽ thức thời, không thể tùy tiện đi thử thúc dục Tức Quả Hạch, như vậy sẽ làm tức giận đối phương.

"Có trà không?"

Thành chủ lại hỏi.

"Không có."

"Vậy thì tiếc rồi."

Thành chủ đứng dậy, đi đến trước mặt Lục Diệp, nắm tay ho nhẹ một tiếng, mở miệng nói:

"Ta lần này đến còn có một chuyện khác muốn nói rõ với tiểu hữu."

"Mời thành chủ nói."

Thành chủ đưa mắt nhìn sang đám Trành Linh ở bên cạnh:

"Ngươi không thể mang bọn họ ra ngoài."

"Cũng sẽ dẫn đến hậu quả không tốt?"

"Đó không phải, chỉ là nếu ngươi mang bọn họ ra ngoài thì bọn họ sẽ chết."

Lục Diệp như có điều suy nghĩ, trong lời nói đối phương lộ ra tin tức có chút lớn, chỉ là trong thời gian ngắn ngủi hắn không nghĩ ra được khớp nối nào.

Thấy Lục Diệp biểu lộ như vậy, thành chủ cũng có chút không biết nói gì, nếu như có thể thì hắn sẽ không lộ diện, lúc trước hắn đã tính toán xong, chờ thành Tiên Nguyên bài xích Lục Diệp ra thì vận dụng một chút thủ đoạn chặn những Trành Linh bị chuyển hóa này lại, lưu lại ở trong thành Tiên Nguyên.

Đến lúc đó chắc hẳn Lục Diệp cũng không biết xảy ra chuyện gì, lớn nhất sẽ nghĩ rằng linh thể sinh ra ở thành Tiên Nguyên không mang ra ngoài.

Chuyện này có thể sẽ được giải quyết êm đẹp.

Nhưng điều khiến thành chủ không ngờ tới là Lục Diệp lại lấy ra vật kia, ép hắn không thể không lộ mặt ra tỏ rõ lợi hại với Lục Diệp.

Mặt đều đã lộ ra, thủ đoạn vụng trộm kia cũng có chút không dùng ra được, chỉ có thể quang minh chính đại tới.

"Đây là mệnh lệnh của thành chủ?"

Nói thực ra, những Trành Linh do Hổ Phách chuyển hóa này là một trợ lực không nhỏ, nếu như có thể mang ra ngoài thì thời gian ngắn sẽ giúp đỡ hắn rất lớn, nhưng thời gian lâu dài khẳng định sẽ không có trợ giúp lớn như vậy, dù sao thì thực lực của những Trành Linh này cũng có hạn.

"Đây là thỉnh cầu."

Thành chủ nghiêm túc nói.

Lục Diệp hiểu rõ.

"Những linh thể này là của Hổ Phách, mang ra ngoài hay không là do Hổ Phách định đoạt, thành chủ không ngại nói chuyện với nó chứ?"

Thành chủ nhìn chằm chằm vào Lục Diệp.

Áp lực Lục Diệp chịu đựng rất to lớn.

Tuy chỉ tiếp xúc trong thời gian ngắn ngủi, nhưng thành chủ cho người ta cảm giác không giống như là người sẽ làm ra chuyện ỷ lớn hiếp nhỏ, nếu không vừa rồi cũng sẽ không nói với hắn nhiều như vậy.

Cái gọi là quân tử lấn chi lấy phương, cho nên Lục Diệp cảm thấy có thể thưa cơ làm chút gì đã là thỉnh cầu, đó chính là có thể thương lượng.

Sợ là sợ người khác trực tiếp lật bàn, đến lúc đó cũng chỉ có thể sợ hãi.

"Nói ra điều kiện của ngươi đi."

Thành chủ tức giận quát một tiếng.

"Tẩy Hồn trì!"

Thành chủ bày ra bộ dáng quả nhiên là thế, hắn đã đoán được Lục Diệp sẽ nói điều kiện này.

"Ta đưa ngươi một món Linh bảo, thế nào?"

Thành chủ nói.

Y Y ở bên cạnh yên lặng lấy Cửu Giới Đồ ra ngoài.

Thành chủ tăng giá:

"Hai món? Ba món?"

Lục Diệp lắc đầu nói:

"Ngoại vật cuối cùng cũng chỉ là ngoại vật."

Thành chủ nghe vậy thì gật đầu đồng ý:

"Ngươi nói cũng không sai, cũng được, vậy ta đồng ý cho ngươi đi."

Trong lòng Lục Diệp vui mừng, nhưng trên mặt lại không lộ ra khác thường chút nào, đưa tay vẽ một vòng tròn:

"Chúng ta đều phải đi."

Thành chủ bị chọc giận quá mà cười lên:

"Có cần thêm người nữa hay không, ta thấy bên ngoài còn có rất nhiều người."

"Thế thì không cần, làm người không thể quá tham lam."

"Bản thành chủ đã rất lâu không muốn động thủ đánh người, ngươi tốt nhất chú ý lời nói của mình."

Lục Diệp lập tức đóng thật chặt miệng, nếu như bị thương thì không thể nào đánh trả được.

Thành chủ lại nguýt hắn một cái, lúc này mới vung tay lên, chém ngang trời đối với rất nhiều Trành Linh kia.

Thân thể Hổ Phách mơ hồ có động tĩnh gì đó sắp đứt, cả người nó run lên một cái, từng con mắt linh thể chất phác, hai mắt vô thần giống như khởi tử hoàn sinh, trong ánh mắt lập tức có thần thái.

Ngay sau đó, rất nhiều linh thể cúi người hành lễ với thành chủ, nhanh chóng tản đi.

"Đi thôi."

Thành chủ nói như vậy, Lục Diệp cảm giác một nguồn lực lượng bao phủ mình, tầm mắt nhanh chóng thay đổi.
Bình Luận (0)
Comment