Nhân Đạo Đại Thánh! (Bản Dịch)

Chương 531 - Chương 531: Tẩy Hồn Trì

Chương 531: Tẩy Hồn Trì Chương 531: Tẩy Hồn Trì

Chương 530: Tẩy Hồn Trì

Khi Lục Diệp hồi thần lại lần nữa thì đã đứng ở một bên của một cái hồ lớn tràn đầy sương mù, xung quanh hồ có từng dãy Tiên Nguyên Vệ đứng sừng sững, một thống lĩnh cầm đầu nhìn thấy thành chủ thì lập tức hành lễ.

Thành chủ phất phất tay, để cho hắn thối lui.

Lục Diệp cúi đầu nhìn xuống dưới, không nhìn thấy gì cả, chỉ có sương mù mờ mịt đang không ngừng quay cuồng, những sương mù kia giống như bị lực lượng nào đó trói buộc lại, mặc dù quay cuồng không ngừng nhưng cũng không phiêu dật ra chút nào.

Đây chính là Tẩy Hồn Trì trong truyền thuyết à?

Y Y đứng ở bên cạnh hắn, nhẹ giọng nói:

"Lục Diệp, sương mù kia rất hữu dụng với ta."

Nàng là linh thể, cho nên cảm giác đối với sương mù kia cực kỳ khó hiểu, Lục Diệp không cảm nhận được cái gì, nhưng Y Y lại có thể cảm giác được, nếu như có thể tiến vào trong ao kia thì chỗ tốt mà nàng lấy được sẽ khó có thể tưởng tượng.

Lục Diệp quay đầu nhìn về phía thành chủ đứng ở một bên:

"Cứ như vậy nhảy xuống à?"

Thành chủ chắp hai tay sau lưng, tiến lên hai bước, vuốt cằm nói:

"Đúng, nhảy xuống là được, nhưng các ngươi chỉ có thời gian ba canh giờ, sau ba canh giờ, ta sẽ đưa các ngươi trở về."

Hắn vừa nói xong thì Lục Diệp đã trực tiếp nhảy xuống, thời gian có hạn, đương nhiên là nên nắm chắc cơ hội.

Thân hình không ngừng rơi xuống, rất nhanh Lục Diệp phát giác được không đúng, cái Tẩy Hồn Trì này giống như... Có chút sâu?

Chuyện này thành chủ cũng không nói.

Ngay khi Lục Diệp chuẩn bị thúc dục Phi Dực thì thân thể đột nhiên chợt nhẹ, giống như phía dưới có lực lượng gì đó nâng hắn lên, tốc độ từ từ chậm lại, cuối cùng dừng hẳn.

Dưới chân không có cảm giác đoán đúng vật thật, ngược lại giống như là giẫm lên bông mềm, có thể xác định là không đến dưới đáy Tẩy Hồn Trì, quay đầu nhìn xung quanh cũng không thấy đám người Y Y, sương mù quay cuồng ở đây thật sự quá nồng nặc, đã đạt đến trình độ đưa tay không thấy được năm ngón.

Cũng không cần lo lắng an toàn của bọn hắn, lúc này khẳng định bọn hắn cũng đang ở một nơi nào đó trong Tẩy Hồn Trì.

Thời gian chỉ có ba canh giờ, Lục Diệp tranh thủ thời gian khoanh chân ngồi xuống.

Tình huống này làm cho hắn nhớ tới lúc trước tôi thể ở trong Long Tuyền, nhưng mà trong Long Tuyền không phải hấp thu những huyết vụ kia mới có hiệu quả tôi thể, nơi này không giống như thế, Lục Diệp cảm giác bốn phía có lực lượng vô hình đang không ngừng chui vào trong cơ thể mình.

Thân thể trở nên nhẹ nhàng, tâm thần trở nên thấu triệt, mệt mỏi do mấy ngày liên tiếp tu hành đọc sách đều quét sạch sành sanh.

Đây chính là lực lượng của Tẩy Hồn Trì, tác dụng trên thần hồn, đáng tiếc là tu vi của Lục Diệp không đủ, còn chưa chạm tới cấp độ thần hồn, nếu không ngâm ở đây, chỗ tốt tuyệt đối khó có thể tưởng tượng.

Cho dù là vậy thì chỉ cần hắn có thể hấp thu luyện hoá sương mù xung quanh thì cũng sẽ tăng lên rất nhiều đối với thần hồn.

Không tu hành thì có chỗ tốt như vậy, nếu như tiến hành tu hành thì sao?

Lục Diệp tranh thủ thời gian hành động, tạo dựng linh văn Tụ Linh trong linh khiếu của mình.

Khi có thêm các linh văn tụ linh hình dạng như các cái phễu nhỏ, sương mù xung quanh bị tụ lại, tốc độ tràn vào trong thân thể Lục Diệp càng tăng nhanh hơn, điều này sẽ làm cho ý thức của hắn càng trong sáng, thân thể cũng càng nhẹ nhàng.

Thành chủ đứng trên Tẩy Hồn Trì chắp hai tay sau lưng dò xét, nỉ non tự nói:

"Tứ Tượng Tụ Thứ Hai, hình như còn có chút liên quan, có chút thú vị."

Lúc này, vẻ mặt thành chủ ngưng tụ, bởi vì hắn phát hiện tình huống của Lục Diệp có chút không đúng lắm, cũng không biết tiểu tử kia vận dụng thủ đoạn gì lại để cho sương mù xung quanh không ngừng tràn vào trong cơ thể hắn, mà tốc độ càng lúc càng nhanh.

Đây cũng không phải là hiện tượng tốt gì, quả thật sương mù trong Tẩy Hồn Trì đối với thần hồn có trợ giúp cực lớn, cho dù chỉ ngâm ở đây cũng có thể không ngừng tăng cường lực lượng thần hồn, nhưng mọi thứ mà quá sẽ hóa dở, Lục Diệp chỉ là Linh Khê tầng tám, còn xa mới tới cấp độ tiếp xúc với thần hồn, điên cuồng nuốt Phệ Hồn Vụ như vậy, hậu quả duy nhất chính là bị hồn vụ đồng hóa, thần hồn vỡ vụn.

Xem ra cho hắn ba canh giờ là quá nhiều rồi, tiểu tử này không cần ba canh giờ, cứ theo đà này, nửa canh giờ cũng không kiên trì nổi.

Thành chủ không vội vã ra tay ngăn cản, ngược lại có chút hăng hái quan sát, hắn muốn biết tiểu tử này đợi lát nữa phát hiện không đúng sẽ lựa chọn như thế nào.

Lực lượng thần hồn tăng lên là khó mà kháng cự, rất dễ dàng mê muội ở trong đó.

Lúc này, Lục Diệp đang tràn đầy phấn khởi tạo dựng Tụ Linh Khí trong linh khiếu, theo sương mù xung quanh không ngừng tràn vào, hắn cảm giác mình càng thêm nhẹ nhàng, cả người từ trong tới ngoài đều lộ ra một cảm giác sảng khoái khó nói nên lời, cảm giác này làm cho người ta say mê, làm cho không người nào có thể tự kềm chế, làm cho người ta cảm thấy mình không gì không làm được.

Cảm giác này vừa sinh ra, hắn đã cảnh giác lên, dừng động tác tạo thành linh văn.

Bởi vì cũng có kinh nghiệm rèn luyện ở Long Tuyền trước đó, cho nên hắn biết có một số việc quá nóng vội sẽ hỏng.

Yên lặng cảm nhận bản thân, khác với loại mơ mơ hồ hồ trước kia, hiện tại cảm giác của hắn đã trở nên rõ ràng hơn, mà khi luyện hóa sương mù, loại cảm giác này rõ ràng càng ngày càng nhiều.

Thậm chí hắn có thể nhìn thấy tình huống linh lực chảy trong cơ thể mình, hắn còn nhìn thấy Thiên Phú Thụ trong cơ thể mình, cắm rễ ở trong Nguyên Linh Khiếu, không ít lá cây của Thiên Phú Thụ đều bốc lên ánh lửa hừng hực.

Hắn lại nhìn thấy mình đang khoanh chân ngồi trên đám sương mù.

Lục Diệp giật mình, loại tình huống mà người ngoài nhìn thấy rõ ràng có chút dị thường, ngược lại có chút giống với thần hồn xuất khiếu trong truyền thuyết.

Hắn cúi đầu dò xét, phát hiện chẳng biết từ khi nào mình đã biến thành một bộ linh thể giống như Y Y.
Bình Luận (0)
Comment