Chương 546: Theo Gió Ẩn Vào Đêm 2
Chương 546: Theo Gió Ẩn Vào Đêm 2
Chương 546. Theo Gió Ẩn Vào Đêm 2
Tuy bản thân đại trận bình thường đã chứa đựng rất nhiều linh lực, nhưng không ai biết lần công kích này của Thần Ẩn cung và Lăng Vân điện sẽ kéo dài bao lâu, mượn linh thạch bổ sung đại trận sẽ có thể làm cho đại trận duy trì thời gian dài hơn.
Mặc kệ là thế lực nào, khi trụ sở bị công kích đều sẽ lựa chọn làm như thế.
Linh khí thiên địa trong Phong Hoa viện rất nồng nặc, có lẽ trên Thiên Cơ Trụ có gia trì không ít, cho nên đại trận rất kiên cố, gần 800 người của hai thế lực lớn Hạo Thiên Minh liên tiếp không ngừng ra tay công kích nửa canh giờ, đại trận kia cũng lù lù bất động, ngoại trừ từng tầng gợn sóng không ngừng lay động ra thì ngay cả màn sáng của đại trận cũng không có bao nhiêu biến hóa.
Mà hiển nhiên còn chưa tới cực hạn của đại trận.
Cách màn hình đại trận, Nguyệt Mị không thay đổi sắc mặt nhìn hai người Cổ Tham Dương và Chu Phái, có chút không hiểu hai người này rốt cuộc muốn làm gì.
Hai bên giao phong rất nhiều lần, đều biết rõ, Nguyệt Mị không tin hai người này liên thủ sẽ làm uổng công, nhưng nàng cũng không phát hiện có gì khả nghi, điều này làm cho trong lòng nàng có chút bất an.
Không biết đâu mới là kẻ địch lớn nhất.
Cũng may trước đó, nàng truyền ra tin tức ra bên ngoài, đã có mấy nhà thế lực của Vạn Ma lĩnh bắt đầu tập kết, tiến đến tấn công căn cứ của Thần Ẩn cung và Lăng Vân điện, giờ phút này hẳn là đã ở trên đường.
Chỉ cần Cổ Tham Dương và Chu Phái nhận được tin tức thì nhất định không dám ở lại đây lâu nữa, đến lúc đó nhất định phải lui về.
Ngay khi nàng nghĩ như vậy thì chợt có từng tia dị thường từ trong ngọc giác truyền ra, là người khống chế đại trận, thông qua ngọc giác trong tay nàng có thể cảm giác được biến hóa của đại trận, dị thường vừa rồi giống như là đại trận bị phá ở phương vị nào đó.
Nguyệt Mị lập tức biến sắc, quay đầu nhìn về phía đó, có thể nhìn thấy màn sáng đại trận kia an ổn như lúc ban đầu.
Ảo giác? Nguyệt Mị không dám khẳng định, xưa nay nàng cẩn thận, lúc này chọn ra một đội nhân thủ, để bọn hắn tiến về nơi khác thường điều tra.
Cùng lúc đó, ở một nơi nào đó trong đại trận, Lục Diệp đã lặng yên không một tiếng động chui vào.
Nguyệt Mị cảm nhận được dị thường, đúng là động tĩnh lúc hắn chui vào, nếu như bình thường thì hắn sẽ không làm được chuyện này.
Nhưng giờ phút này chính là ban đêm, mà lực chú ý của tu sĩ Phong Hoa viện cũng bị Thần Ẩn cung và Lăng Vân điện hấp dẫn, ai còn có thể chú ý tới hắn.
Sau khi chạy vào nơi ở của Phong Hoa viện, hắn trước tiên thúc giục uy năng Mẫn Tích Trạc bọc ở trên tay, thu liễm khí tức, ẩn nấp hành tung.
Nếu như không có vật bảo mệnh mà Vân phu nhân ban thưởng này thì cho dù như thế nào Lục Diệp cũng không dám hành động như thế, cho dù hiện tại hắn có năng lực xâm nhập vào đại trận phòng hộ của nhà khác thì cũng sẽ rất nhanh bại lộ hành tung.
Nhưng có Mẫn Tích Trạc thì lại khác, dù sao cũng là đồ vật Vân phu nhân ban thưởng, năng lực ẩn nấp còn cường đại hơn những quỷ tu kia rất nhiều.
Hắn và Cổ Tham Dương đã quyết định trong kế hoạch, Thần Ẩn cung và Lăng Vân điện phụ trách cường công đại trận, kiềm chế tinh lực và sự chú ý của tu sĩ Phong Hoa viện, hắn sẽ bất cứ lúc nào cũng có thể lẻn vào, ẩn nấp thân thể, sau đó tìm cơ hội tập kích Nguyệt Mị, cướp ngọc giác của nàng, chỉ cần ngọc giác tới tay, đại trận phòng hộ kia sẽ hoàn toàn thành bài trí.
Kế hoạch này rất đơn giản, nhưng có đôi khi đơn giản mới có thể chiến thắng, kế hoạch càng phức tạp thì càng nhiều sơ hở, cũng càng dễ dàng xảy ra tình trạng ngoài ý muốn.
Tạm thời mà nói, tất cả tiến triển đều rất thuận lợi. Thủ đoạn hắn lẻn vào đại trận cùng với Mẫn Tích Trạc quả thực chính là tuyệt phối, vì có thể ẩn nấp bản thân hoàn mỹ, hắn ngay cả Hổ Phách và Y Y cũng không mang theo.
Đứng yên tại chỗ chờ đợi một lát, quả nhiên, có một đội tu sĩ Phong Hoa viện vội vã đi tới.
Trước đó, khi hắn và Vệ Ly trao đổi với nhau, hắn đã biết được một tin tức, đó chính là khi hắn đang lẻn vào đại trận thì Vệ Ly có thể cảm nhận được một chút dị thường, nhưng cũng chỉ là vậy mà thôi, cụ thể là dị thường như thế nào, nếu như Vệ Ly không tận mắt nhìn thấy thì cũng không có cách nào xác định.
Cho nên Lục Diệp biết, sau khi mình lẻn vào trụ sở của Phong Hoa viện thì nhất định sẽ có người đến đây điều tra.
Một đội này có sáu người, xem xét xung quanh một phen, không có phát hiện gì, sau đó nhanh chóng rời đi, điều tra gần đây.
Lục Diệp không nhúc nhích, bởi vì trong cảm nhận của hắn, cách đó mấy chục trượng có một chút không thích hợp, nơi đó giống như có một ít sinh cơ đang chảy.
Nếu là trước kia, hắn không thể nào cảm giác được những điều này, nhưng sau khi Tẩy Hồn Trì rèn luyện thần hồn, năng lực cảm giác của hắn đã tăng lên rất nhiều.
Trong phạm vi mấy chục trượng, bất kỳ gió thổi cỏ lay nào cũng không thể gạt được cảm giác của hắn, cách hắn càng gần thì cảm giác càng rõ ràng.
Hẳn là một quỷ tu!
Vị Trấn thủ sứ của Phong Hoa viện kia quả nhiên là người cẩn thận, trên mặt chỉ có một đội nhân thủ tới điều tra, nhưng trên thực tế lại có hai nhóm, nếu vừa rồi Lục Diệp chỉ hành động bừa thì giờ phút này hành tung đã bại lộ.
Quỷ tu kia du đãng ở gần đó một lát, không có bất kỳ phát hiện nào, sau đó rời đi, từ đầu đến cuối Lục Diệp đều không nhìn thấy người nào.
Đợi quỷ tu kia rời khỏi, Lục Diệp lại đợi ở chỗ cũ một nén nhang, lúc này mới hành động.
Hiệu quả ẩn nấp của Mẫn Tích Trạc rất cường đại, chỉ có một điều không tốt, đó chính là không thể thôi động linh lực, không thể di động, một khi thôi động linh lực hoặc và di động thì sẽ lập tức lộ ra bóng dáng.
Lục Diệp không rõ ràng là xung quanh còn có ai che giấu, nhưng nếu quả thật bại lộ hành tung thì cũng chỉ có thể đường cũ lui ra.
Nếu hắn có thể đi vào thì đương nhiên cũng có thể lui ra ngoài.